HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 677

"Sinh ra là nữ nhân đã khổ, sinh ra trong hoàng tộc càng khổ hơn. Ta

không chỉ có bản thân mình, còn cả Phụng tộc trên vai, cô cô... cũng đừng
trách ta!"

Minh Kính Hà thì thầm mấy câu rồi im lặng. Có đôi lúc thân bất do kỷ,

nàng cũng không muốn mình sinh ra Hỏa phụng hoàng, nhưng ý trời đã
định, nàng cũng không thể thay đổi được sự thật đó.

***

Lúc này Hoàng Thiên Ngạo đang ôm Tư Hàn ngồi dưới lòng hồ. Hai

người bọn họ đã không còn ở Huyền Môn cung nữa, hiện tại đang ở một hồ
nước ở thần giới. Nơi này đặc biệt vắng vẻ không có bóng người qua lại.
Xung quanh được che khuất bởi những hàng trúc xanh rì. Thỉnh thoảng
nghe thấy tiếng chim hót ríu rít trên cành cây tán lá.

Hoàng Thiên Ngạo ôm chặt Tư Hàn trong lòng, thân trên trần trụi không

một khoảng cách. Y liên tục phát công rót linh lực vào cho Tư Hàn, mặt hồ
từ lúc nào đã đóng băng. Y dùng hàn băng để đẩy lùi năng lượng của Đoạn
trường thạch.

Sau một hồi phát công, nhìn thấy nét mặt Tư Hàn không còn đau đớn

nữa y liền khàn giọng gọi hắn.

"Tiểu Thất!"

Nhưng Tư Hàn không tỉnh dậy, hiện tại bản thân đang chìm trong mộng

cảnh. Hắn nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ, tất cả đều được sơn
son thiếp vàng vô cùng xa hoa tráng lệ. Hắn bỗng nghe thấy có tiếng la hét
thất thanh của nữ nhân.

"Nương nương, cố gắng thêm chút nữa, nương nương!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.