HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 749

Người ta nói trong tình yêu kẻ yêu hơn sẽ là người thiệt thòi. Hắn trong

mối quan hệ này đều cảm thấy xuất phát đơn phương từ một phía, cho nên
Tư Hàn luôn tự ti, hoài nghi về địa vị của mình trong lòng Hoàng Thiên
Ngạo. Chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến mình trở nên yếu thế.

Cho nên đối với hắn mà nói, một câu nói của Hoàng Thiên Ngạo sẽ làm

thay đổi rất nhiều thứ.

"Sư phụ... người yêu ta không?"

Hoàng Thiên Ngạo nhìn sâu vào đáy mắt Tư Hàn. Y nhớ đến lần đó, vào

cái đêm mà y dùng nội lực xóa đi một phần ký ức của hắn, hắn đã vô cùng
thống khổ, còn nói suốt đời sẽ hận y.

Đứa trẻ này những ngày qua hẳn đã không dễ dàng gì. Y yêu hắn, vô

cùng đau khổ vì mất đi hắn, nhưng mà y là người lớn, có đau thương nào
mà chưa từng trải qua chứ? Còn Hứa Tư Hàn chỉ là một đứa trẻ mười bảy
mười tám tuổi, hẳn đã vô cùng khổ tâm rồi.

Hoàng Thiên Ngạo dùng tay mình bao lấy gò má Tư Hàn, nhìn thẳng vào

đáy mắt hắn, trong đó chính là trọn vẹn hình bóng của y, cũng giống như
thứ tình cảm duy nhất mà hắn dành cho y vậy.

Y khàn giọng trịnh trọng nói một câu. Đây là lời thật lòng, duy nhất một

lần y muốn thẳng thắn thừa nhận cùng ái nhân của mình.

"Tiểu Thất, ta yêu ngươi!"

Tư Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Thiên Ngạo, bất giác

nước mắt thành dòng rơi xuống gò má. Mười tám năm, đây là lần đầu tiên
hắn nghe lời nói yêu từ chính miệng y. Người này là chấp niệm thanh xuân
của hắn, là thứ duy nhất mà hắn muốn có trên đời, cũng là người duy nhất
hắn muốn mãi mãi cùng mình thiên trường địa cửu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.