HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 949

Hắn hỏi một câu như vậy. Hắn cái gì cũng không bằng người khác, tại

sao một người ưu tú như Ngụy Trình lại để ý đến chứ?

"...Năm đó lần đầu đến Thiên Hoa sơn, những người khác nhìn thấy ta

đều e ngại, chỉ có ngươi chạy theo ta xin một chiếc bánh."

"Xin... xin bánh sao?"

Ngụy Trình liền bật cười nhưng trong đáy mắt ngập tràn chua xót.

Y nhớ như in hình dáng của Kiếm Phong Chi năm đó, đôi mắt to tròn

đen lay láy, khi cười cong lên như hình bán nguyệt, còn rực rỡ hơn cả mặt
trời buổi sớm mai.

Khi đó y là thái tử Bắc hải, đến Thiên Hoa sơn địa vị tôn quý hơn người.

Những đệ tử khác nhìn thấy y người thì a dua nịnh hót, kẻ thì lánh xa dè
chừng, chỉ có một mình Kiếm Phong Chi là xem hắn như những người
khác, chưa từng có sự phân biệt.

Một người như vậy Ngụy Trình sớm đã để vào trong mắt, sau này càng

lúc càng phát hiện hắn vô cùng thật thà, lại có chút ngây thơ. Những lần bị
người khác ăn hiếp chỉ ở một bên cười hề hề. Y sau đó phát hiện ra hắn còn
vô cùng hiền lành nữa.

Chớp mắt một cái đã qua trăm năm. Trong đó có một năm cuối cùng chia

xa khổ sở.

"Khụ... khụ..."

Bỗng nhiên, Kiếm Phong Chi ho sặc sụa. Ngụy Trình gấp gáp lấy ra long

châu đưa đến trước mặt hắn, liền bị hắn đẩy ra.

"Đừng..."

"Phong Chi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.