HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 952

Một dòng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, Ngụy Trình vòng tay

siết chặt thi thể lạnh lẽo của Kiếm Phong Chi, nghiêng mặt đặt xuống bờ
môi không còn huyết sắc của hắn một nụ hôn.

"Phong Chi... cả đời này Ngụy Trình ta chỉ yêu một mình ngươi. Một

trăm năm ta đã ở bên cạnh ngươi. Sau này dù sống hay chết ta cũng sẽ đều
không để ngươi phải một mình... Ngươi ở đây đợi ít ngày, ta còn một việc
quan trọng nhất định phải làm. Kẻ đã hãm hại chúng ta, hắn không thể sống
tiếp. Sau đó, chúng ta sẽ đoàn tụ. Phong Chi... hãy đợi ta!"

Ánh mặt trời cuối cùng cũng tắt hẳn, mặt trăng dần lên cao, bình nguyên

lần nữa chìm vào ánh sáng nhập nhằng của trăng đêm, gió thổi hoa lê trắng
tuyết thành luồng bay tán loạn.

***

Hứa Tư Hàn sau khi trải qua gần chín ngày ròng rã trong bão tuyết thì

cũng đã đến được hồ Thanh long.

Đó là một chiếc hồ rất lớn, mùa đông mặt hồ đóng băng kín không một

khe hở. Hồ quá rộng lớn, hắn không biết chính xác nơi nào có loài sen đá
như lời Hoàng Thiên Ngạo nói.

Hứa Tư Hàn sau khi bay tới bay lui vài vòng, liền quyết định dùng liệt

hỏa làm tan chảy dòng sông. Hắn bay lên cao, xoay tay vận khí mở ra một
kết giới rộng lớn bao bọc cả mặt hồ. Nhắm nghiền mắt lại, ấn ký dưới đuôi
mắt liền sáng lên rực rỡ, hắn mở ra đôi mắt đỏ rực, lập tức sức nóng tựa
như dung nham núi lửa tràn ra, rất nhanh mặt băng trên hồ liền tan chảy.

Một lúc sau, khi mặt hồ chỉ còn lại một tầng băng mỏng, Tư Hàn liền thu

công, hắn sợ hỏa khí sẽ làm cho hoa sen phía dưới lòng hồ bị tổn hại.

Lúc này, Tư Hàn chậm rãi đi lại trên mặt hồ, cẩn thận tìm kiếm chỗ có

sen nở. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy giữa lòng hồ là một đóa bạch liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.