- Trang ơi, mày đừng cuống lên nữa. Kìa, chép bài đi.
- Tao hết chép nổi. Kìa bả. Ðúng bả rồi.
Cô hiệu trưởng thoáng ngang qua cửa sổ. Rồi lát sau, thầy Lương đi
trước, cô đi sau, lại thoáng về ngang cửa sổ. Kim Trang mũi lấm tấm mồ
hôi. Con nhỏ này, trời nóng hay mát gì, hễ có chuyện lo nghĩ là mồ hôi rịn
ra, đậu trên mũi. Bỗng nhiên, cả cô Xuyến, đang đọc đề toán cho cả lớp
chép, cũng phân tâm. Cô đi ra cửa, dòm theo thầy Lương và cô hiệu, rồi trở
vào, hắng giọng :
- Thôi, các em đừng bàn tán. Làm bài đi.
Ðố mà Kim Trang với Phượng Hồng làm bài được. Hai đứa cứ thì thầm
to nhỏ.
Mãi đến giờ chơi, mới vỡ lẽ ra.
Ðầu giờ học, cô hiệu trưởng xăm xăm đi vào lớp thầy Ngãi đang dạy.
Thầy Ngãi, lúc đó đang giảng môn đạo đức, vừa ngừng lời, ngẩng mặt lên
nhìn ra thì cô đã tới sát chỗ thầy đứng. Mặt mày cô tím bầm như vừa lôi ở
cái dây thòng lọng thắt cổ xuống. Cô dí tờ giấy cầm tay vào mặt thầy Ngãi :
- Mày bày cái trò này phải không ? Ðây này. Ðơn của bọn chúng mày.
Chúng mày đúng là lũ phản động, làm mất trật tự, rối loạn trường học.
Thầy Ngãi giận run lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh :
- Yêu cầu chị tư cách một chút. Bỏ lối mày tao.
- Tao gọi mày là mày. Cái đầu óc của bọn mày đã nhiễm độc nặng nề, vô
phương cứu chữa. Cách Mạng khoan hồng với bọn Ngụy chúng mày,
không bắt chúng mày ở tù là để chúng mày ăn năn hối cải chớ đâu phải để
chúng mày họp nhau làm loạn.
Ngừng lại một giây để thở, cô tiếp :
- Loạn. Loạn quá là loạn... Mày tưởng có thể hại được một cán bộ liêm
chính gương mẫu như tao à. Mày tưởng cấp trên tin được những thành phần
như chúng mày à.
- Chị... Chị quá lắm rồi.