- Còn quá nứa. Mày xúi dục chống đối cán bộ, tức là chống đối Cách
Mạng. Mày có tội với nhân dân, hiểu chưa. Mày nên lo cái thân mày đi đã.
Ðã bước ra mấy bước, cô còn quay trở ngược lại, đưa tờ đơn đã nhàu nát
lên :
- Cái này à. Cái này để lót cho lợn ăn.
Thầy Ngãi, cứ đứng như trời trồng một chỗ, cho tới lúc cô hiệu đã bỏ đi.
Cả một lớp học, tả thầy Ngãi, mỗi người một kiểu. Chị Thương, lớn tuổi
nhất lớp Chín, thở dài :
- Không tả nổi thầy lúc đó đâu. Thầy như muốn khóc mà cũng như muốn
cười. Thấy thầy trân trân nhìn cổ, mặt tái dần đi. Tay thầy có lúc run lên.
Lúc đó tôi lo thầy nóng nảy, tát cho con mẹ một cái. Nhưng không có gì
hết. Thầy đứng lặng lẽ, đầu cúi xuống khi cô hiệu trưởng đi ra. Rồi thầy
ngẩng mặt lên, nắm chặt tay này với tay kia. Thầy lại thả tay xuống. Chưa
ai kịp nói một lời nào, thầy đã dồn sách vở vào cặp, giọng thầy lạc đi : "Xin
lỗi các em. Thầy không thể dạy tiếp được."
Chị Thương đưa tay chùi nước mắt :
- Lúc đi ra, đầu thầy vẫn cúi vậy. Nhiều bạn trong lớp chúng tôi thương
thầy quá, bật khóc. Phải nói chưa bao giờ, ở một lớp học lại có những phút
im lặng như vậy. Rồi lại vỡ toang ra, ồn ào quá như vậy. Ai cũng tiếc, đáng
lẽ ra, thầy Ngãi phải đạp cho con mụ một cái, rồi ra sao thì ra. Tới đâu, thì
tới...
Phượng Hồng ứa lệ, dậm chân :
- Sao chúng nó giống nhau quá.
Huyền nhìn sững Phượng Hồng. Nói xong, khuôn mặt Hồng răn dúm
đau đớn. Tội nghiệp Hồng, nó đã tự thụi cho nó một quả thập tử nhất sinh.
Chị Thương, giọng chìm trong nghẹn ngào :
- Không, nếu lúc đó thầy Ngãi giận, đạp con mụ một cái, chúng tôi lại
bớt thương thầy đi. Đạp một cái vào con mụ... cũng không nên nữa, đạp
vào cái gì kia...