Ðạp vào cái gì kia. Huyền thấy Phượng Hồng lẩm nhẩm nhắc lại. Kim
Trang nghiến răng :
- Rồi thầy chịu thua sao. Lên sở trình bày...
Phượng Hồng :
- Trình báo gì nữa. Thấy cái đơn, con mụ còn lấy được, cầm trong tay
như miếng giẻ rách. Phải hiểu là con mụ Mái Hiên có mái ngói che rồi.
Ngọc, lúc đó mới vật nắm tay xuống :
- Tui quên. Bậy quá. Quên một điều tối kỵ... Ðáng lẽ nhắc thầy Ngãi bỏ
đi cái vụ nuôi heo. Bởi vì, đối với các cán bộ liêm chính, không móc ngoặc
tổn hại tài sản nhà nước, việc nuôi heo cải thiện nằm trong chính sách
khuyến khích, nâng đỡ. Ngu quá, nghĩ không ra...
Lúc đó, bọn ngũ long nhìn nhau. Việc cô hiệu trưởng nuôi heo cũng là
chính sách nữa. Phải rồi, chăn nuôi là ngành đang được đặt hàng đầu. Ði
ngược lại chính sách, tức là phá hoại, là phản động.
Chưa chi một số thầy cô đã bàn tán một đường tháo thân :
- Mệt rồi. Thế nào cổ cũng truy ra được số thầy cô nào đồng ý ký tên
trong đơn.
- Ðâu có, hôm đó chỉ ghi tên thôi. Còn chữ ký đại diện chỉ có mình thầy
Ngãi ký.
- Chắc hông.
- Chắc. Chỉ mình thầy đại diện toàn trường mà.
Cô Năm, bô bô cái miệng, như để may ra có học sinh nào chỉ điểm, trình
dùm cô :
- Tui đã nói trước. Ai muốn làm gì thì làm, không có tui. Tui chẳng đọc
được đơn trương ra làm sao. Ổng có ghi tên tui cũng tự ý ổng. Tui sợ mấy
chuyện sinh sự, chỉ mong yên thân.
Mới đó, họp bàn, to nhỏ. Nay người dợm, người chối. Rốt cuộc chỉ một
mình thầy Ngãi tự biên tự soạn. Ngay sau buổi học hôm đó, cô Năm ở lại
vào phòng cô hiệu rất lâu. Chuyện trò gì không biết, lúc ra mặt cô tươi rói.
Kim Trang đoán :