- Bà già tui kẹt quá. Ông chủ tịch Ủy Ban nhân dân phường đặt cái sô to
tổ bố. Giờ tới thêm một cái của cô hiệu. Biết bên nào lưng bên nào đầy, cứ
sớt quá sớt lại, phát phiền.
Nó nhún vai.
- Thiệt trông cái cảnh ông chủ tịch đi xách cơm heo, rồi cô hiệu trưởng đi
xách cơm heo, tả cảnh tả tình không nổi.
- Chắc họ vui vẻ với nhau há ?
- Ở đó mà vui. Hai người cùng đi lấy cơm heo vào buổi chiều, nhiều lần
cũng suýt đụng. Họ né nhau tài lắm.
- Né nhau ?
- Chớ gì nữa. Ví dụ cổ đến, thấy ông chủ tịch đã tới trước, đổi sô, cô
đứng ngoài quầy hàng chuyện vãn. Ông chủ tịch tới sau cũng đứng ngoài
quầy hàng chuyện vãn. Có thứ có lớp, không lộn xộn à nghe.
Phượng Hồng :
- Ðó, thưa mấy bà chị. Mấy bà chị đã rõ chưa. Một ông chủ tịch Ủy ban
phường, quyền hành sinh sát trong tay, mà vẫn có nếp sống bình dân,
không phân biệt giai cấp. Ngoài giờ hành chánh, cũng làm đúng theo chủ
trương khuyến khích của nhà nước, chăn nuôi, lao động. Ðáng cho cả nước
noi gương.
- Thôi bà ơi. Ai mượn bà hoan hô, vỗ tay nữa. Má tui nói ổng đóng kịch
đó. Ổng ăn tiền bạo lắm. Lên phường, thấy ổng nạt nộ mắng chửi người ta
có ra gì đâu. Ổng làm bộ để giữ cái ghế chủ tịch, cấp trên thấy ông hàng
ngày xách cơm heo, cho là liêm chính phải biết. Ở phường tui, họ chửi
thằng chả nát bàn thờ.
- Khỉ họ. Mấy chả vô thần, làm gì có bàn thờ mà nát.
- Ờ há.
Cả bọn phá ra cười. Một làn gió lùa mấy tàn phượng vỹ, chảy một giòng
nắng thẳng vào mặt Phượng Hồng. Phượng Hồng né tránh sau vai Thuyền
Nguyệt. Cơn gió, luồng nắng như cùng nhắc nhở với mấy cô : Coi chừng,
mùa hè.