can gián thôi." Và Kim Trang đã thả ba bốn con bò cạp, con rít vào chuồng
heo của cô hiệu. Ðã hai ba ngày rồi, mấy con vật vẫn chưa làm nên chuyện
gì. Cặp heo bình yên vô sự. Huyền nhìn bạn, ánh mắt muốn nói lời xin lỗi.
Nhưng Kim Trang đâu có thèm để ý nữa. Phượng Hồng :
- Gì mà mất bình tĩnh vậy, Trang ?
- Ừ tao đang chán quá.
Thở ra một hơi thật dài, Trang tiếp :
- Thầy Ngãi bị bắt rồi.
Bầu trời yên tịnh, vậy mà lằn sét đánh cái chát, bật mấy cái đầu đang
chụm lại ra. Sét đánh không trúng đứa nào hết, trúng đâu vào thầy Ngãi.
Trong mắt mỗi đứa, thầy Ngãi đang quay một cách, cách nào cũng tử
thương. Sơn Trà, cầm chặt tay Kim Trang :
- Bị bắt. Có chắc không ?
- Hồi nào vậy. Kim Trang, sao mày biết ?
- Ừ. Tao mới biết. Thầy bị bắt từ hôm qua.
- Khủng khiếp chưa ?
Thuyền Nguyệt rên lên:
- Chuyện vậy mà có được.
Ðôi mắt Sơn Trà, lúc mới tới, rõ ràng Huyền thấy có lóng lánh một niềm
vui nào đó, bỗng tắt úm hết. Lũ con trai nhỏ vẫn nghịch ngợm chạy quanh
vòng, đến lượt Sơn Trà, hét toáng lên :
- Ði chỗ khác. Quỉ sứ Diêm vương.
Quỉ sứ Diêm vương. Trong mắt năm đứa lại hiện ra khuôn mặt của cô
hiệu. Bánh xe đạp lăn lăn, hai cái sô móc hai bên ghi đông, quần xắn cao,
đạp. Tiếng cười đắc thắng, dài như giòng xe cộ trên đường. Thầy Ngãi,
quay lông lốc dưới hai bánh xe đạp của cô. Còng số tám bóp chặt tay thầy.
Thầy dãy dụa, lăn lộn.
- Còn ai vào đó nữa. Con mụ Mái Hiên.
Rồi Kim Trang là đứa bình tĩnh lại đầu tiên.