- Phải. Chắc chắn con mụ thất nhơn ác đức này rồi. Ðó, chuyện xẩy ra...
Thầy Ngãi, ở trong khu Bàn Cờ, tít trong hẻm sâu. Vào khu thầy ở, y như
lạc vào bát quái trận đồ. Một mẹ già, mắt mù, một vợ trẻ, một con thơ, gánh
trên vai cũng quá nặng. Nơi cư ngụ quá xa nơi dạy, lết chiếc xe đạp cũng
khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ. Nếu không có thầy Hân chịu khó đạp xe
đạp lọc cọc tới thăm, chưa ai biết thầy Ngãi bị bắt.
Ba giờ sáng, tiếng đập cửa dồn dập. Cảnh này quá quen thuộc đối với
mọi người từ ngày có Giải phóng. Khi thì phường kiểm tra hộ khẩu, khi thì
phường, quận, cả thành, hợp tác kiểm tra. Khi kiểm tra chéo, phường này
phụ trách xét đổi ở phường kia, tránh những trường hợp bao che. Thầy
Ngãi mở cửa. Ngay tức thì, súng chĩa thẳng trước mặt. Có cảnh sát khu
vực. Có tổ trưởng tổ dân phố, và công an thành. Lệnh bắt và lệnh xét nhà
được đọc lên, thi hành một lúc. Chiếc còng số tám đã gọn gàng siết chặt hai
cổ tay thầy. Cả nhà, bà vợ trẻ tay bế con thơ, kể cả bà mẹ mù cũng đứng
quay mặt vào tường. Cuộc lục xét diễn ra suốt đêm. Cả xóm bị khua dậy,
nhưng cảnh nhốn nháo cũng bưng kín bên trong từng căn nhà. Ðến sáng
bét, thầy Ngãi được dẫn lên xe đưa đi mất tiêu.
Sơn Trà cắn môi. Huyền, nước mắt chạy quanh, Thuyền Nguyệt nghiến
răng :
- Bắt thầy vì tội gì đã chớ ? Ha, làm một cái đơn tố một cán bộ thiếu tư
cách là có tội sao ?
Kim Trang lắc đầu :
- Chuyện không đơn giản như vậy. Thầy Ngãi có tội.
- Có tội ? Không, không thể tin được. Thầy hiền lành, tư cách.
- Thầy Hân đã nghe rõ chuyện. Vợ thầy khóc quá, nói lệnh bắt ghi là tội
phản động phục quốc.
Phượng Hồng cười khẩy :
- Làm khỉ gì có phục quốc. Của mấy ổng đặt ra để giăng bẫy bắt bớ đó
thôi. Như hồi năm kia, họ bày đặt nổ vụ hồ con rùa để lấy cớ bắt bớ một số
nhà văn nhà báo. Má tao, bả hiểu quá mà, nội nhìn thấy ông già tao là rõ