trốn luôn. Tao thề, thiệt đó. Tao thề, dù quỉ có bắt tao, tao cũng không trở
lại lần nữa.
Ðúng lúc chuyện cảm động như thế, đứa nào cũng muốn rơi lệ, thì tiếng
la của một trong hai thằng con của cô hiệu cất lên :
- Mẹ ơi. Mẹ.
- Hử ? Cái gì ?
- Mẹ. Mẹ này. Ra đây nhanh.
- Mày làm gì mà náo lên thế ?
- Náo lên. Không muốn nhìn thì thôi.
- Ðâu. Ðâu. Gì nào ?
- Thấy không. Chuồng lợn có rết. Tôi bắt được một con.
Cả năm đứa đứng tim, lặng nghe Giọng thằng nhỏ :
- Nó đang bò bên trên chuồng lợn này...
- Ối giời, có cái loài ghê gớm này. Thảo nào chúng nó lớn không nổi.
Mày tìm coi bắt hết đi.
Phượng Hồng nhìn Kim Trang, Kim Trang nhìn Huyền. Mặt Kim Trang
méo đi. Còn Thuyền Nguyệt thì ngây thơ :
- Rết cắn, dám heo cũng chết chớ bộ.
Phượng Hồng bỗng cười sặc sụa :
- Kim Trang ơi, đôi ngọc nữ rít xà của mày bị trúng độc hết rồi. Gặp
đúng trư xà mâu... hi hi...
- Tao thề...
Thề nữa ? Lần này Kim Trang bỏ lửng nửa chừng nên không đứa nào
biết rõ lời thề của nó. Nhưng đứa nào cũng nhớ lại cảnh Kim Trang vừa kể
về gia đình thầy Ngãi, và thề không trở lại để nhìn thấy nữa. Tự nhiên, Sơn
Trà, bỗng ôm lấy Kim Trang, choàng vai
Thuyền Nguyệt, vỗ nhẹ vào má Phượng Hồng, cầm tay Huyền, giọng
như muốn khóc :
- Tao thương chúng mày quá. Chúng mày có biết không ? Tao đang đứt
ruột đây.