Chương
11
C
ó lần Huyền tâm sự với Phượng Hồng, là Huyền đã biết trông chờ.
Con bé rú lên cười:
- Rồi. Vậy là thuyền chìm tại bến.
Nó hiểu lầm lòng Huyền đã lan lan điệp điệp. Huyền cứng họng, chưa
kịp phân bua thì nó bồi thêm, cứ như lấp đất vào miệng người khác:
- Tao còn cầm chắc bến nào mày đã đỗ.
Bến bờ gì. Coi cái miệng cười cười, đểu quá. Lại còn gọi Huyền: Chị ơi.
Coi bộ còn sai lạc nhiều. Phượng Hồng có đui mới không nhìn ra, mối liên
hệ của anh chàng Tuấn với Thuyền Nguyệt, gần như đã chín mùi. Nên
Huyền phải kể cho Phượng Hồng nghe rằng, chẳng phải chỉ Huyền biết
mong chờ, mà cả mẹ nữa. Hai mẹ con đâm ra tưởng nhớ chung một người.
Ðến đây, con bạn lại ngăn Huyền nói tiếp, để nó đoán.
- Tao biết rồi. Vậy là bà Thúy chớ gì ?
- Gần đúng. Cho mày nói thêm một lần nữa.
- Thôi mày ơi, chỉ bà Thúy thôi, còn ông già mày, bộ vô lẽ tới giờ bà già
mày với mày mới chịu tưởng nhớ. Có vậy mà cũng đố với đoán.
Con bé, nhiều lúc vô duyên đoảng. Người ta nói chưa dứt lời, bày đặt
đoán mò đấy thôi. Ðoán không ra lại kêu ầm lên nữa. Huyền nói toạc ra là
hai mẹ con đâm ra nhớ anh chàng đưa thư. Chị Thúy đi như vậy đã mấy
tháng rồi, trông chờ một lá thư, có gì là không hợp lý.
Sáng sáng, anh chàng đưa thư dẫn xe đạp đi ngang qua nhà. Huyền mong
mãi ánh mắt anh ta nhìn, bước chân anh ta dừng lại. Ngày nào, sáng anh
chàng không đi qua thì có phiên đưa thư vào buổi chiều. Thấy Huyền cứ