ngóng hoài, anh chàng cũng có vẻ thương cảm, nên nhiều lần đã đưa tay
xua xua cùng với cái lắc đầu lúc vừa đi tới.
Anh chàng cũng còn trẻ, tốt tính. Với túi thơ đầy như thế, anh ta cũng
quan trọng lắm chứ bộ, vì anh đem tới cho mọi người, mỗi ngày bao nhiêu
là vui buồn. Rồi nhiều lúc Huyền cũng thấy ghét anh ta nữa, bao nhiêu
ngày rồi, đi qua, mắt Huyền vẫn tắt rụi hy vọng.
Vậy mà cũng có một buổi sáng, từ xa anh chàng đã gật gật đầu, khi vừa
thấy Huyền thập thò nơi cửa. Chỉ vài giây mà tim Huyền đập ghê quá. Anh
chàng đã dừng lại, rút trong cái túi máng sau yên xe một xấp thư, lựa lựa:
- Có thư ngoại quốc. Cho tiền phụ thu, cô chủ.
Huyền kêu: "Mẹ". Chả cần phải kêu. Mẹ đã đứng sau lưng Huyền từ bao
giờ, nhét tiền vào tay anh ta. Không biết mẹ đưa bao nhiêu mà anh ta cám
ơn rối rít. Còn mắt Huyền thì dán chặt vào lá thư.
- Coi. Thư ai, con ?
Chút hy vọng, mới sáng lóe đó, rụi tàn mau quá. Thư ở Mỹ, và ngay phía
trên phong bì đề tên Trọng Phước.
- Trọng Phước, là ai vậy ?
- Bạn của con, mẹ.
Mặt mẹ ỉu xìu. Bà nuốt tiếng thở dài. Ðứt ruột được.
Huyền mân mê bao thư, thấy như mình có lỗi với mẹ. Trọng Phước, mi
còn nhớ tới ta à ? Mi ra sao rồi ? Ðóng cửa, chờ mẹ vô bếp trở lại, Huyền
mới len lén mang thư bạn lên gác.
Chẳng thư từ gì cả, vỏn vẹn có một tấm bưu ảnh. Bãi cỏ xanh tươi xuôi
thoải, trải dài ra một mặt hồ. Những bông hoa dại đủ màu, rạp mình theo
chiều gió thổi. Mấy giòng chữ của Trọng Phước viết phía sau:
Huyền và bọn thân mến,
Ta đã gửi nhiều thư, lung tung về địa chỉ nhà của bọn. Cả bọn, chẳng ai
viết thư trả lời. Tại Sao ? Ta hỏi hoài, và ta viết nữa, viết mãi cho tới khi
nào có một lá tới tay bọn ta mới chịu.