HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 132

- Không tin gì nữa. Tao vừa ở đằng nhà nó về tới đây nè. Hai ba ổ khóa

bự sư khóa ngoài. Phường đề giấy niêm phong. Tụi con nít bu chơi trước
cửa nói cả nhà con Sơn Trà lên xe hàng không đi Mỹ hết. Ði từ sáng sớm
hôm qua.

- Mới hôm qua ?
- Thì nghe nói rõ ràng mà.
- Mày thấy. Thấy rõ ?
- Tao thấy nó đi đâu ? Tao biết gì đâu ? Tao có thấy cái nhà đóng cửa,

niêm. Mới tức thì, và tao dọt tới đây.

Tới lượt Phượng Hồng :
- Hừ. Tao muốn lộn ruột. Bạn bè gì mà thất nhơn không. Một chữ cũng

không có. Không một lời từ giã. Sơn Trà, hừ Sơn Trà ơi là Sơn Trà.

Phượng Hồng ngừng lại. Ðưa nắm tay lên, nó đấm mạnh xuống giường:
- Sơn Trà, thiệt là mày. Tao réo cho mày sốt ruột sốt gan, cho mày...
Phượng Hồng đưa tay lên miệng. Huyền hiểu, nó đang nung nấu cơn

giận để đè nén cơn thương nhớ mất mát đang bồng bột. Và nữa kìa. Ðó, ở
phòng ngoài, thằng bé đang hét toáng lên. Pàng pàng. Lại hàng loạt máy
bay và giặc lái Mỹ rớt như sung rụng. Còn anh hùng bộ đội con vỗ tay hoan
hô ầm trời. Ông già lâu lâu kêu :

- Bớt ồn con. Bắn nhỏ, la nhỏ thôi. Ðể bố đọc báo.
Một lát :
- Cu Tèo, con ra mua bố gói thuốc lá, ngoan.
- Chịu thôi. Bố sai mấy đứa nhớn kìa.
- Bố sai con mà.
- Không. Mấy đứa nhớn ăn rồi nằm dài, lười thối thây. Bố sai chúng nó

đi.

- Bố đã dạy con nhiều lần. Phải gọi bằng anh bằng chị. Lần sau...
- Con không gọi. Con ghét thằng Tuấn, vì nó thù con. Còn con Hồng với

cái bà đó, bố đuổi hết đi. Ðuổi ra ngoài đường ấy.

- Hỗn. Ðừng có hỗn. Con còn nhỏ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.