HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 145

- Sao kỳ vậy ? Coi chừng...
Cả bọn nhớn nhác ngó nhau. Kỳ thật. Sao cô im rơ, mãi khi nghe Kim

Trang đòi đi báo công an mới lên tiếng. Chuyện gì đây ? Hay là...

Phượng Hồng kêu lên :
- Cô ơi. Tụi em tới thăm cô nè.
Giọng cô Hiền :
- Cửa mở rồi. Tụi em vào đi. Ðẩy cửa. Không sao đâu.
Chuyện lạ chưa ? Mọi lần, nghe tiếng bọn Huyền là cô đã đon đả mở

toang cửa, tươi cười. Làm như nhà có ma vậy ? Cô bệnh ? Phải đâu, cô vừa
tới mở chốt cửa đấy thôi. Coi chừng. Dám có cái bẫy gì đó gài ở bên trong
lắm. Kim Trang :

- Cô. Cô có một mình... một mình há cô ?
- Một mình. Các em vô đi.
Y như một phim trinh sát. Tim đứa nào cũng giựt soul lia lịa. Phượng

Hồng níu tay Kim Trang, Thuyền Nguyệt níu tay Phượng Hồng và Huyền
níu tay Thuyền Nguyệt chặt cứng. Bước tới mà chân đứa nào cũng chực
chạy lui. Kim Trang xô nhẹ cánh cửa.

Thấy gì đâu ? Sao nhà cửa trống hoắc vậy nè. Cô Hiền cũng không, màn

cửa cũng không, xe đạp cũng không nữa. Chỉ còn bàn Phật, ảnh Quan Thế
Âm vẫn hiền từ nhìn mấy đứa. Cây nhang đang cháy lưng chừng. Cô Hiền
đâu ? Rõ ràng là giọng cô vừa mới nói. Ghê quá, chân mây đứa ríu lại.

- Cô ơi. Cô...
Bốn đứa vẫn bíu chặt tay nhau thành một dãy.
- Cô đây này.
Bốn đứa, tám con mắt, trợn ngược. Trời trồng rồi nên chỉ chôn chân mà

run. Con Kim Trang kêu :

- Hê... hơ...
Từ sau một cái ghê, khuất phía bàn lớn, cô Hiền thò lên rồi đứng thẳng.

Cả bọn muốn há hốc mồm. Cô Hiền. Ðúng là cô chứ ai. Nhưng cô muốn
đùa chơi hay làm trò gì vậy ? Cô mặc độc một chiếc mai dô đàn ông cũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.