HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 146

mèm, sát nách và cái quần xà lỏn. Thuyền Nguyệt bấu chặt tay Huyền. Kim
Trang cà lăm cà cặp :

- Cô... cô... cô làm... làm... sao...
- Không sao hết. Các em đừng sợ.
Giọng cô vẫn bình thường. Khuôn mặt vẫn bình thường. Vậy tại sao

đang ở trong nhà cô lại ăn mặc kỳ dị vậy ? Phượng Hồng bạo dạn :

- Cô bệnh hả cô ?
- Không. Cô không bệnh.
Hai cánh tay khẳng khiu của cô lòi ra khỏi áo mai dô sát nách, vòng

trước ngực.

- Cô không có quần áo mặc.
- Ủa...
- Cô bị trộm.
À. Tưởng gì. Có vậy thôi. Thở ra. Hết sợ. Vậy là cả bọn lại ồn ào, nhao

lên, xúm xít quanh cô.

- Trời đất. Dã man chưa.
Kim Trang rên. Cô Hiền bắt đầu kể. Trộm đã viếng thật kỹ nhà cô. Cuối

tuần, cô về quê, lên tới nơi nhà bị dọn sạch sẽ rồi. Ði có lâu lắc gì đâu, chỉ
có thứ bảy, chủ nhật về. Hàng xóm kể lại, giữa trưa thứ bảy, một chiếc xe
ba bánh do hai người đàn ông đưa tới gọi cổng om sòm. Rồi đồ đạc trong
nhà được dọn ra chất đầy xe. Họ tưởng cô Hiền dọn nhà hay bán đồ. Trước
đây cô cũng đã bán từ cái tủ, bộ sa lông, và cũng chở đi như vậy. Hai người
đàn ông trước khi đạp máy cho xe nổ, còn nói vọng vào nhà :

- Yên tâm, tụi tui dân chuyên môn mà, xếp đặt gọn gàng lắm. Vâng

vâng, tui nhớ. Còn trở lại chuyến nữa.

Kim Trang rành đời :
- Ôi, thời buổi bây giờ, cái màn này thường lắm. Ở xóm em cũng hai ba

nhà bị rồi, mỗi nhà một cách, cách nào cũng tinh vi. Có bà già bán bánh
cam, vốn có mười mấy hai chục đồng cũng bị giết chết, cướp của. Rồi xóm
trên, có ông bán bánh giò, nửa khuya về bị lột sạch sẽ vốn liếng. Còn ở rạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.