ciné tụi nó móc tiền người ta dễ ợt. Dăm bảy đứa bu quanh quầy vé, cứ hễ
chen lấn đưa tiền mua vé, nó đánh vào cổ tay một cái, đau quá, buông tiền
ra là tụi nó xúm giựt. Cô biết không, còn có cái màn giả trò đánh ghen để
giựt đồ. Loạn lắm cô. Ðói quá mà. Bởi bị ăn cướp hết, đói.
Cô Hiền thở dài :
- Quần áo, màn cửa gì cũng bị lấy sạch. Cái xe đạp là tài sản lớn nhất của
cô, cũng tiêu. Cô còn đúng một bộ đồ dính người, nên mỗi lần giặt là không
có gì thay. Cô vừa mới giặt đồ xong...
- Rồi sao cô. Cô đã thưa gửi gì chưa ?
Phượng Hồng hỏi. Kim Trang trả lời :
- Ở đó mà thưa, đi thưa kẻ cắp với đảng cướp à ? Ôi dào, xã hội nào thì
con người đó...
Ôi chao, con Kim Trạng trở thành triết gia bao giờ vậy. Thuyền Nguyệt
nhìn bạn phục sát đất.
- Lúc bước vào, thấy vắng ngắt, tụi em lạnh xương sống. Tưởng cô bị bắt
như thầy Ngãi rồi.
- Lúc nghe giọng cô, em lại còn sợ hơn. Tưởng cướp bắt giữ cô trong
nhà.
- Ghê nhất là lúc nghe tiếng lịch kịch. Tụi em đã tính dọt lẹ trình công
an.
Mỗi đứa một câu. Cô Hiền cười buồn :
- Cô đã tính không mở cửa vì đồ cô giặt chưa khô. Nhưng thấy tụi em lo
lắng không đành lòng, mà để tụi em nhìn thấy cô ăn mặc như vầy kỳ quá.
Suýt chút nữa con Kim Trang cười ré lên. Nó phải đứng dậy đi lui đi tới
trong nhà làm bộ ngó chỗ này, chỗ nọ. Huyền cố tránh nhìn hai ống chân
của cô lòi ra dưới chiếc quần xà lỏn. Trông cô thảm hại quá, vừa muốn cười
mà cũng ứa nước mắt nữa. Mới mấy hôm mà những vết đỏ li ti đã nổi đầy
trên mặt, trên hai cánh tay cô, toàn dấu muỗi cắn.
Kim Trang nói :
- Nhà cô đúng là một chuồng muỗi. Không có màn cô ngủ gì nổi.