HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 200

Ta phải tranh th đây nhé. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên mình đi thăm
nuôi. Những lần trước, nghe Huyền kể những lần đi lên trại Gia Trung thăm
bác trai, mình cứ nghi là Huyền nói quá. Nay mình mới biết. Cảm thông
Huyền thớt sự. Mà cũng lạ, đi thăm ông cậu, bớt mình đi theo làm gì chứ.
Chẳng thà thua nhỏ, mình với ông có gần gụi, khăng khít nhau. Ðằng này,
biết là có cậu, có dì. Ðến mấy ông cậu, mấy bà dì làn mà. Hay má muốn
mình biết Hà nội, thủ đô nghìn năm văn vật ra làm sao. Không phải đâu.
Má chỉ nói : Lần này, cốt để con gặp cậu biết mặt cậu. Sao tự nhiên má lại
thương sống thương chết ông cậu. Dì Bính, có một lần chuyện qua chuyện
về với má, đâu cũng lần đi thăm nuôi thay, đã thở ra : Lào cũng gàn đở, trời
ơi đất hỡi gì đâu. Buồn cười Huyền nhỉ Cậu là em của má, thì cũng là em,
hay anh của dì Bính chớ. Huyền thấy mình phải làm sao Làm sao để
thương ông cậu khi gặp. Biết là cậu, mà tù như tới lớn, này biết mặt mũi ra
sao. Phải kể chuyến Hà nội hả ù Huyền cũng nôn chớ. Có gì đâu. Ði lui đi
tới có mấy con đường. Lúc ở Thủ đô, ở nhà má quen có một cô gái, hơn
mình khoảng bốn tuổi. Huyền biết không, tóc kẹp, mặt mũi già dặn như đã
ba bốn con, mà khờ khêu, tức cười lắm. Chị ấy hỏi mình toàn chuyện trên
trời dưới biển gì không. Sài gòn, trong ý nghĩ của chị ấy, thiệt là sầu thảm,
tiêu điều. Miền Nam, toàn nhà lá, Mỹ chạy, để lại toàn dân ăn mày, không
nhà không cửa. Nghe nói năm nào trong đó cũng đói, ngoài này, phải

vận dộng chiên dịch hạt gạo chia làm đôi. Có nên phá vỡ niềm thương

xót và sự bị lừa dối của chị ấy không Huyền. Tội nghiệp chị ấy quá. Chị
dẫn mình đi thăm phố phường. Nói là phố phường, dãy phố lớn nhất, đẹp
nhất, so chưa bằng một dãy phố nhỏ, tồi tàn nhất dưới miệt Gò vấp. Còn hồ
Hoàn Kín; nghe trong sách truyện tả thì thui mộng, đẹp hết biết. Khi thấy
mới thất vọng làm sao. Nó to hơn cái nón một ti, nước đen ngòm, toàn rác
rởi. Huyền biết không Chị ấy bảo mình, sáng sớm ra hồ để hít không khí tốt
lành. Mình thầy cả chục người lớn, trẻ em, người nào cũng gánh hai cái hũ,
từng bước, thận tròng do quanh bờ hồ. Không phải họ mò cua bắt ốc gì dâu,
mà đi dò mìn đó. Cười gì bạn, hết chiến tranh, mìn ở đâu ra. Người ta đi hột
phân người đó. Nhà xí ở đây hiếm lắm, đêm, người ta đi đại... mà phân quí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.