- Dông. Lẹ lên. Tao đang sốt ruột đây.
Cũng nó nữa. Sốt ruột mà vẫn còn dông dài.
Sơn Trà bị đấm một cái, chắc đau. Càu nhàu :
- Mày cứ làm như tao là bà hội trưởng phụ nữ, cháu bà Trưng bà Triệu,
lúc nào cũng phải lên gân.
- Chớ gì nữa. Trong tương lai. Hơ ... chào cô. Cô. Cô.
Cả bọn quay lại phía hành lang. Cô Hiền vừa rời lớp, đi về phía phòng
họp. Dáng người gầy cao, với cái áo sơ mi vải thô xanh lè và chiếc quần
đen. Chẳng có vẻ gì là một cô giáo, cô Hiền y như một chị bán hàng, ở cửa
hàng, các hợp tác xã. Nhưng khi cô đứng lớp cô nói chuyện, giảng bài, thì
cô Hiền lại vẫn là một cô giáo, linh hoạt, hiểu biết, dịu dàng, dễ thương.
- Hôm nay tao sẽ mua bánh kẹo cúng cảm tạ thần linh, mừng cho cô
Hiền.
- Sau vụ này, tao nghĩ cô Năm sẽ dễ thương hơn.
Dĩ nhiên. Trước đây, bà chằng lửa đó cũng muốn theo con đường đỏ rực
của cô hiệu trưởng. Thấy khó ăn cái giải rút gì, cô từ từ quay lại với lũ học
trò xanh.
- Cũng chưa chắc nghe. Theo lời cô hiệu trưởng, thì những người như cô
Năm không có giường sập.
- Cái gì ? Cái gì mà không có giường sập ?
- Thì không có lập trường.
- Quỷ ơi. Nói lái không đúng lắm rồi, quỷ.
- Cần gì đúng. Cả bọn vẫn cứ cười rũ. Cười đến tít cả mắt, không thấy tổ
quốc anh hùng đâu nữa, xô cả vào bác Cai gác dan, luôn luôn đứng phụ với
nhà thầu bãi gửi xe đạp.
Các bãi thầu giữ xe đạp luôn luôn là chỗ ngon lành được phân chia cho
vợ con các cán bộ, các công an phường. Bác Cai kêu :
- Mèn ơi, mấy cái cô lày, đi nàm sao mà ..., con gái mà vô ý vô tứ, đâm
cả người già cả.
- Tụi cháu xin lỗi bác Cai.