Chương
4
T
rời ơi. Bữa nay bác đẹp quá bác.
- Con nhỏ này. Cái miệng.
Bà má của Phượng Hồng cười với Kim Trang. Áo vải xô thêu hoa kiểu
Ấn Ðộ, tay xách cái túi nhỏ, bà đẹp thật đấy chứ. Nụ cười ba mẹ con, mỗi
người một vẻ, mà giống nhau như hệt.
- Má về ăn cơm trưa chứ, Má ?
- Má có công chuyện. Cho bọn bay độc lập tự do bữa nay. Con Thuyền
Nguyệt đâu ? Ðã thấy tung tích gì ông già nó chưa ?
- Chưa thấy gì hết, Má. Cả nó cũng chưa tới.
- Thời buổi này, không vượt biên, tai nạn là chỉ có bị bắt. Biết sớm còn ở
phường, ở quận, may ra tao còn gỡ dùm được. Ðể nó đưa lên trại cải tạo là
hết thuốc chữa.
- Chắc không bị bắt đâu, bác. Ba Nguyệt lành lắm, đâu có làm gì.
- Hừ. Cần gì làm. Muốn bắt là bắt. Trại cải tạo nào cũng đông như kiến,
mà có ai làm chi đâu nào.
- Coi. Ông già vừa đi khỏi là Má lại xổ giọng phản động. Má lên trại cải
tạo hồi nào mà biết rành quá vậy ?
Anh chàng Tuấn chọc mẹ. Tưởng phải có một câu la nạt. Không, bà chỉ
quay mặt đi, đeo cái túi lên vai.
- Liệu coi nhà coi cửa đấy. Mấy đứa nữa, ở lại ăn cơm với con Hồng. Tết
cũng nhớ tới nghe chưa. Mấy khi nhà này thoát được ổng.
Thấy Phượng Hồng tần ngần nhìn mẹ đi ra, Sơn Trà an ủi :