- Hơ. Anh Tuấn. Chanh ớt đâu rồi. Mấy bữa mải mê phò tá người đẹp
Thuyền Nguyệt, quên cả bổn phận với em gái rồi há. Coi chừng tứ cô
nương nổi giận. Huyền, tô mì của nhà ngươi nè.
Cả bọn quây quần ở bàn trong. Mấy tô mì bốc khói. Anh chàng Tuấn còn
biểu diễn pha cả sô cô la sữa nữa mới bảnh chứ. Kim Trang hít hà, phán :
- Mẹ nó. Cái đồ đế quốc hấp dẫn, chỉ tổ làm khổ người ta. Sao mà nó
thơm quá, ngọt quá, ngon quá, bổ quá. Tội nghiệp Thuyền Nguyệt. Mà
kìa...
Có tiếng chuông. Phòng ngoài, anh Tuấn đang mở cửa. Phượng Hồng
cao giò, dọt ra trước.
- Ha. Hắn đây nè. Mong quá là mong.
- Mong tao ? Mong thiệt ?
Giọng khác. Không phải Thuyền Nguyệt.
- Vô. Vô lẹ. Ðủ mặt hết.
Phượng Hồng đã kéo cô bạn vô nhà. Cả bọn túa ra :
- Trời đất ơi. Ngọc Mai. Sao mày còn ở đây ?
Sơn Trà la. Kim Trang đưa hai tay ra trước, lùi lại, giọng kịch :
- Ngọc Mai. Em đấy ư?
Ngọc Mai cũng đưa tay phía trước, lùi lại :
- Vâng, em đây. Trang đó ư ?
- Em Mai. Em đã về đấy ư ?
- Vâng. Em đây. Mai đã về đây ?
Lại màn kịch nhái người tập kết về trên Tivi năm nào. Anh chàng Tuấn
ném tờ báo, cười sằng sặc. Rồi bốn đứa ôm chặt lấy nhau. Tíu tít :
- Trời đất. Tao đâu có mong mày. Tao đang mong đứa khác, mày dẫn xác
tới.
- Ðồ phụ bạc. Mày có bồ mới chăng ? Vậy mà nói nguyện ăn chay cầu
cho tao. Ăn chay, cạo đầu. Tóc dài quá, trời, còn nữa, miệng thơm đầy mùi
hành tỏi.