- Ðúng, tao ăn chay cầu cho mày đi thoát chớ đâu có cầu thấy mày dẫn
xác về đóng kịch với tao.
- Sao. Sao rồi Ngọc Mai ?
- Sao vàng sao đỏ gì nữa. Thì tao đây này.
- Mày đi đứng ra sao. Trời đất. Tụi tao lo gần đứt hơi.
- Nói thiệt hông ? Tụi bay lo đến nỗi tụm năm tụm ba, bù khú nhậu nhẹt
ăn uống. Ngó mấy cái miệng trơn lu. Còn hai ả nữa đâu.
- Mày hỏi lung tung. Tụi tao đang nóng lòng muốn biết chuyện mày này.
- Thôi mày đi. Hồi nãy mày nói mày đâu có mong tao. Mày mong đứa
khác.
Lúc này Huyền mới để ý nhìn kỹ Ngọc Mai. Mới có hai tháng mà con bé
gầy rọc. Tóc đỏ kè như nhuộm, da chẳng đen bao nhiêu mà tái mét, như
thiếu ăn mấy năm rồi.
Phượng Hồng đã nhanh nhẹn xuống bếp, làm ly nước cam đem lên cho
Ngọc Mai. Anh Tuấn nói :
- Sao cứ đứng hoài vậy. Mấy em gái ngồi xuống, để Ngọc Mai thở, uống
nước rồi mới kể cho mà nghe chớ.
- Ý, quên. Ngồi xuống đã chớ. Ê, làm gì mà con Trang ké dựa bên Ngọc
Mai vậy. Nhà không thiếu ghế nghe. Ăn gian.
- Ừ, gian. Gian không được. Bỏ.
Tạm quên chuyện Thuyền Nguyệt. Cả bọn xúm xít quanh Ngọc Mai.
Kim Trang, kéo một chùm tóc của Ngọc Mai lên coi :
- Mèn ơi. Sao tóc đỏ hoe, mà cứng đơ vậy nè. Mốt mới ở Công Gô chắc
?
- Thôi tụi bây ơi, đừng có riễu. Thiệt kỳ này tao tưởng gửi đời cho tướng
cướp Bạch Hải Ðường. Lần này tao vượt biên ly kỳ, rùng rợn. Tóc này hả.
Tưởng phải cạo trọc lóc cái đầu làm ni cô ôm hận tình Lan Ðiệp. Tao mà
đem cái đầu trọc lóc về, chắc tụi bây cười vỡ bụng mà chết. Tao may, có
đứa phải xén hết tóc, trông nham nhở như nàng dâu bị mẹ chồng xởn tóc,
cười quá là cười. Thiệt, cả phòng nữ trong Phan Ðăng Lưu, cứ nhìn cái đầu