người đi, đổi vàng.
- Ðó. Tao không quen thân với chị Nết này thì cũng còn khuya mới biết
được cách vượt biên ngồi thúng. Bả đưa thư của thằng em, hình của thằng
em cho tao coi đàng hoàng. Tao thì tiền đầu, vậy là rủ rê ông anh họ. Ông
anh họ rủ luôn hai anh em người bạn giàu. Tao móc nối, được bao luôn,
phẻ. Bên tao bốn người, phía bà Nết có ba người nữa là bảy. Bảy mà hết
bốn đực rựa, còn ba đứa gái, tao nè, cái bà Phàn Lê Huê tao kể khi nãy, còn
một bà gần ba chục tuổi, bự này này, tao quên mất tiêu tên mụ ta, cứ gọi chị
Bé Bự. Khi bị bắt, bả cũng không ở chung phòng với tao mà. Nhưng lúc leo
lên tàu, tao đã sợ són đái mà nhiều lúc cũng muốn cười ré lên. Tụi bây biết,
tụi trên tàu chuyền xuống một cái gì tròn vo, to như cái nia, cột bằng dây
thừng. Tao biết thế là vì lúc đưa tay cầm cho chắc tao thấy nhám, chớ trời
tối như mực, thấy được gì đâu. Chỉ là đoán mò. Cái tròn tròn tao đoán là cái
nia, như cái nia mấy bà sàng gạo. Lúc đó, bà Bé Bự được đưa lên trước.
Lúc bả đứng dậy, tới mũi thuyền để bà Nết và một người đàn ông bế lên cái
nia, tao thấy như phía tao ngồi vỗng lên trời, và đầu ghe kia sắp nhận chìm
xuống. Rồi tiếng bả kêu, be be như con dê bị bịt mõm. Giọng bà Nết :
Ðừng la. Giọng Bé Bự : Hơ, hơ, đứt, đứt. Phựt, phựt, tỏm. Trời ơi, tao
choáng váng mặt mũi, tưởng rớt xuống sông luôn. Ráng tỉnh mới biết là bả
sợ quá, bắn pháo tứ tung. Tao gần sặc vì cười, tắt thở vì lằn hơi độc địa
quá... Nhớ lại... hi hi...
- Ha ha ha...
Con Kim Trang cười chảy cả nước mắt nước mũi. Phượng Hồng đập vào
vai Ngọc Mai, giọng ngộp ngụa vì cười :
- Ðau bụng quá. Sao nữa, tiếp đi... Trời ơi hấp dẫn, hấp dẫn...
- Phan, (khoan) cho tao cười một tí đã... Hơ, rồi... rồi cũng kéo bả lên
được. Tao đứng ở dưới, vái cho cái nia không bị thủng, bả mà rơi xuống,
chắc chắn tao gửi đời cho Hà Bá. Lúc tao lên ngồi được rồi tao mới biết
không phải là cái nia, mà một thứ gì chắc chắn, cứng như sắt. Bởi tao ngồi
một lát, đã níu chặt hai sợi dây thừng to nắm tay không đủ, vậy mà cũng ê
cả cái đít Bả chắc không bị như tao, vì tao gầy nhom, xương không à. Còn