dề. Chị trưởng phòng đang tìm cách xin cho bả qua bên này để chị em được
thưởng thức mùi thuốc súng thì tao lại được tha.
- Hơ. Ngọc Mai. Mày đã nói chuyện bị bắt hồi nào đâu, mà giờ được tha
? Trời đất. Vô duyên quá.
- Ừ hén. Tao quên. Kể từ lúc lên tàu nghe. Ừ, tụi tao, bảy người lên hết,
dấu dưới hầm tàu. Coi như yên ổn. Qua phút kinh hoàng là từ ghe lên tới
tàu, quá đẹp. Cả bảy người lấy lại thần sắc dần, vui vẻ chờ nhổ neo. Người
thì bảo coi như ăn chắc trăm phần trăm. Ông anh họ tao còn bi quan : Năm
chục. Mấy người kia, chỉ cho phần xui xẻo chừng 10 phần trăm thôi. Tao
thì nghĩ rằng, chẳng có kinh nghiệm nào giống kinh nghiệm nào, nên làm
thinh. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, chưa thấy tàu nhúc nhích.
Nhưng tụi tao được ăn uống đầy đủ. Hàng ngày, có thủy thủ đem thức ăn,
nước uống xuống. Thức ăn chỉ có miếng bánh mì đen cứng muốn bứt răng,
kẹp tí thịt hộp, chút phô mát. Nước thì nước lạnh ngắt. Chị Bé Bự, mỗi lần
thủy thủ vào đưa thức ăn, nhìn chị, chị làm như tướng cướp đã chọn chị rồi.
Tên thủy thủ tướng cướp vừa đi ra là chị làm dấu, như mới nhờ ơn trên che
chở, thoát được nạn hải tặc.
- Rồi mấy ngày tàu mới đi ?
Phượng Hồng nóng nảy, hỏi.
- Ði đâu ? Tao đây này. Chuyện thiệt như giấc mơ. Ðến ngày thứ bốn,
ông anh họ tao nói chắc chắn tối hôm nay tàu chạy. Anh tin thế vì đêm hôm
đó anh nằm mơ, thấy ôm trên lưng con cá mập. Anh giảng, cá mập ăn thịt
người, nhưng căn cứ theo điềm giải trong các giấc mơ, mơ dữ là lành. Bà
Bé Bự nghe kể giấc mơ, bắt đầu lo, thỉnh thoảng run, lại pháo xì. Cho tới
chiều, ông anh họ đang nao nức chờ tàu nhổ neo, thì hai cái đầu xoắn tít ló
vào. Ông anh họ biết tí tiếng Anh, hai bên nói tiếng Anh bồi với nhau, cũng
hiểu được. Mặt ông anh tái ngắt, bảo mọi người nên tìm chỗ ẩn nấp trong
kho, công an đang xét tàu.
Thế là mạnh ai nấy tìm đường. Bà Bé Bự mấy lần té lăn quay, bò lổm
nhổm, gọi náo loạn. Ông anh họ kéo bà Bé Bự với chị Huê dấu sau mấy cái
thùng phuy, rồi anh kéo tao tới ngồi núp sau cái bể dầu nhớt. Còn ba người