kia, lúc đó, tao không thấy đâu, hay là tao cũng chẳng còn sức để ý nữa, vì
mải lo thân mình.
Chỗ núp đã khá chắc chắn, vậy mà khi nghe tiếng xôn xao tới gần, bỗng
nghe phụp một cái. Một người nào đó nhảy vào phuy dầu. Không hiểu sao,
cả tao và ông anh họ, như tự động nhấc lên tọt vào theo. Vào trong bể bơi
rồi mới thấy dại, ngụp xuống thì chỉ có sặc dầu mà chết. Mà chừa mặt mui
để thở thì... Muốn nhảy ra cũng không kịp nữa. Một tốp công an đi vào, đèn
tức thì bật sáng. Không kịp suy nghĩ gì nữa, tao bịt chặt mũi, lặn xuống.
Không khám xét, cũng không lặn lâu, tao ngộp, mới nhấc đầu lên thì đèn
đã tắt bớt và họ quay lưng trở ra rồi. Nhưng đúng lúc đó giọng bà Bé Bự
bỗng rú lên : Cứu tôi với.
Bà Bé Bự, bà Phàn Lê Huê được lôi ra từ hai phuy dầu hắc, trông như
hai con ma chết cháy, đen thui từ đầu tới chân. Tao, ông anh họ và một
người nữa, lôi ra từ bể dầu nhớt. Một người lôi ra từ dưới một thùng hàng.
Còn hai người, lạ lắm, lục soát kỹ như vậy mà tìm không ra. Với lại, bà Bé
Bự và chị Huê khóc quá, rồi xỉu. Thủy thủ tàu đem lại một số quần áo cũ,
giấy, mọi người tự lau bớt dầu nhớt, lau cho bà Bé Bự, cho chị Huê. Mấy
tên công an cứ quay mặt cười, vì bà Bé Bự, ngất xỉu rồi, mà họng súng của
bà không ngừng bắn.
- Thôi mày ơi, tao hết cười được nữa.
- Khi kia, nhét dẻ vào miệng con mụ Bé Bự có phải thoát rồi không. Hai
người kia may quá. Chắc đi đến đâu rồi.
- Cũng chả biết. Có thể thoát, có thể chết cứng trong một thùng khuy dầu
nào. Nhưng cũng cầu nguyện cho họ. Ðể tao kể tiếp. Ðó. Vậy là bị tóm cổ.
Ngay chiều hôm đó, họ chở cả bọn vào trại giam Phan Ðăng Lưu. Mấy
người thanh niên vào khu nam. Bà Bé Bự vào một phòng. Tao với chị Huê
vào một phòng. Lúc tụi tao mới bước vào, cánh cửa vừa khóa lại là tao
nghe tiếng cười vang từ đầu này đến đầu nọ. Họ cười đến vỡ nhà giam ra
luôn. Sau đó họ lấy hết bột giặt trong phòng, ai có bỏ ra hết, bắt hai đứa tao
vào tắm, đổ bột giặt, kỳ cọ. Tao còn đỡ, còn chị Huê, phải xin bọn cán bộ
mấy lít dầu hỏa, dầu xăng, cả phòng tỉ mỉ gỡ tóc, từng sợi, từng sợi, cũng