không được. Sau phải sởn tóc chị đi. Tao, tắm gội cả mấy chục kí lô bột
giặt, rồi tẩm dầu hỏa gội tóc. Có dám cho dầu sát da đầu đâu, tróc da đầu
luôn chứ chơi. Tụi mày coi tóc phía ngoài còn đỡ, tụi bay banh tóc, phía sát
da đầu, còn dính vào nhau, tao đâu dám đụng vào nhiều.
- Ðâu. Ðâu.
Ba đứa sờ mó, vạch ngọn tóc của Ngọc Mai ra xem.
Kim Trang bảo :
- May mà mày nhảy vào bể nhớt, chớ vào phuy dầu hắc thì khổ nghe em.
- Ừ, bà Bé Bự, một thời gian bị giam, bị thần kinh, nghe đâu đưa vô bệnh
viện tâm thần chữa. Vậy là coi như chết luôn. Còn bà Huê, tụi bây mà thấy
cái đầu, thiệt, hai tháng, tóc không mọc dài được một ly.
- Còn ông anh họ với mấy người kia ?
- Ai biết đâu. Mấy ông dễ, cạo trọc lóc là xong. Lúc ra, tao thấy cái đầu
ông anh họ tao còn trọc lóc, ông mới cạo lại nữa, nói phải cạo vài ba lần tóc
mới trở lại như cũ. Tao thấy ông ngồi ở nhà mà cũng chụp cái đầu tóc giả.
Nghe nói, mượn đâu của một kép hát nào đó, quen.
- Ủa, sao bị bắt mà về sớm vậy ?
- Tao còn là số hên. Bà mợ tao giỏi mấy vụ này lắm. Bả cùng với thân
nhân mấy người kia, xúm nhau chạy. Bả đã chạy là trúng thuốc. Muốn thả
là phải xét lại hồ sơ nguyên vụ. Thế là tao ăn theo. Cái bà Phàn Lê Huê
cũng được ra một lượt với tao. Chưa ra khỏi cổng trại, bả đã níu lấy tao, hỏi
đi hỏi lại là coi có kỳ không.
- Cái gì. Ðược tha mà kỳ.
- Kỳ là bả nói cái đầu trọc. Cũng kỳ thiệt ? Ở trỏng, bả ca cải lương hồ
quảng tối ngày. Còn mang cả cái đầu trọc ra phụ diễn cho lớp vọng cổ
tuồng Lan và Ðiệp. Vậy mà ra khỏi tù lại sợ. Tụi mày coi, bao ngày chẳng
nhớ, chẳng hỏi. Ra tới ngoài, mới níu tao hỏi ‘Cái tàu tụi mình xuống là tàu
nước nào hè ?' Lãng nhách. Nhớ làm gì. Rồi chính bả lại tự trả lời ‘Tao
nghi tàu Hy Lạp, Ả Rập hay Ma Rốc gì đó'. Chắc bả nghĩ tới mấy thùng