HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 59

Chương

5

C

ũng như mọi năm, chiều ba mươi Tết, gia đình anh Ngô kéo sang. Hai

vợ chồng, bế hai đứa con. Honda dẫn vào tận trong nhà. Trông cảnh anh chị
thật êm đềm, hạnh phúc. Con Bê, tròn quay trong bộ đồ mới màu hồng.
Thằng Tèo, vừa chập chững biết đi, biết nói. Thấy điệu thằng nhỏ quấn bố,
đủ biết anh Ngô thành thạo nghề giữ trẻ. Phải vất vả mới thẩy được thằng
bé qua bên mẹ. Anh Ngô đem về một cành mai, cùng hoa chưng bàn thờ,
bánh mứt. Buổi cỗ cúng cuối năm, chỉ có chị Thúy, Huyền làm phụ bếp.
Chị Ngô, bế con chạy xuống bếp. Con Bê lơn tơn theo sau như cái đuôi.
Bình thường, chị Thúy đã nựng nó, hay hỏi chuyện nó. Hôm này, chị lạnh
tanh. Chị Ngô gợi chuyện :

- Người ta nói vắng như chiều ba mươi. Vắng gì đâu. Tụi này đi từ nhà

tới đây mất cả hai tiếng đồng hồ. Kẹt lâu nhất ở chợ Phú Nhuận, chợ hoa
Nguyễn Huệ dẹp, người ta dồn về đó. Thiệt kẹt xe phát nhức đầu.

Chẳng ai trả lời, chị vẫn tiếp :
- Đấy, cành mai ảnh mua lúc kẹt xe. Đã kẹt xe, đông đúc. Tay xách tay

mang, thằng nhỏ khóc um sùm, ảnh đòi phải mua cho được nhánh mai mới
chịu.

Huyền cười nhẹ. Thế thôi, chớ chị Thúy, bằm thịt mà chị dộng dao thớt

như đang bằm chém ai. Chị chém cái bực dọc trong lòng chị chớ gì. Huyền
biết. Bà chị dâu hình như không chịu nổi sự im lặng, lại cằn nhằn chồng :

- Anh thấy chưa, cành mai nhỏ xíu, nó đòi giá cắt cổ, anh chẳng trả giá.

Đếm coi, có mấy bông đâu.

- Một năm có một lần, sao em cằn nhằn hoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.