bả, lúc tao lên, tụi bây biết không, đèn đuốc trên tàu sáng choang như ban
ngày, tao có kịp thấy gì đâu. Thoắt cái, hai ba bàn tay lông lá bự cũng bằng
bắp chân chị Bé Bứ nhấc tao ra, rồi kéo tao, họ đi mà tao chạy bở hơi, nhét
xuống một phòng dưới hầm tàu. Mở mắt ra, thấy bà Bé Bự ngồi chồm hổm,
mắt trắng dã, miệng xùi bọt mép, run như cành cây bị rung. Tao nhớ lại
mấy phát súng của bà, sợ còn hơi độc, cứ nhích người xa bà ta, cho có một
khoảng cách an toàn. Tao nhận ra, cái phòng rộng mênh mông mà lại chật
ních đồ đạc, đầy thùng khuy, có cả những thùng sắt bự như cái bể bơi ở hồ
bơi con nít. Lát, sáu người kia cũng lên tới. Bà Phàn Lê Huê xáp ngồi cạnh
Bé Bự, mặt còn xanh rớt, miệng đã tía lia :
- Chị sợ không ? Mèn ơ, lúc mấy cái thằng thò tay nhấc em ra khỏi cái
thúng, em run quá là run. Em sợ... mấy thằng đó...
Thấy bọn thanh niên nhìn. Chị Bé Bự háy chị Phàn Lê Huê một cái,
giọng ngọng líu ngọng lo :
- Yên đi. Người ta đang gun... để người ta gun...
- Lên đây, an toàn rồi, còn run gì nữa...
- Biết. Mà nó cứ gun...
- Mày biết cái tật tao. Trời đang đưa búa nện, mà thấy cười là tao cười
liền. Vậy là tao cười, cười lăn lộn, cười như con điên. Tao cười thì bà ta
càng run, mà bà ta run thì tao càng cười. Tụi bây biết sao không, bà này có
tật, không phải chỉ sợ bà mới bắn, mà giận, bà càng bắn dữ dội hơn... Tao
càng cười thì bà ta càng bắn phạch phạch phạch... Rồi bọn thanh niên cũng
cười. Ôi, cười một bữa nhớ đời.
Câu chuyện phải dừng lại hơi lâu, vì cả bọn mắc cười quá. Anh Tuấn,
nãy giờ nghe, chắc chịu không nổi, xách cái ghế ra hiên ngồi. Hết cười,
Ngọc Mai tiếp :
- Thiệt uổng. Lúc vô Phan Ðăng Lu, khu B, trại nữ, tao với bả bị cách ly.
Bả ở phòng bên, thỉnh thoảng nghe phòng 4 B bên cạnh cười dữ quá. Tao
lại đem chuyện bả ra kể, cả phòng tao cùng cười hết thôi. Cười đến nỗi mấy
thằng quản giáo phải vác súng tới trước cửa, chửi một trận. Tụi tao nín
nhưng vẫn ôm bụng lăn lộn, muốn rách cả mép, nước mắt nước mũi dầm