vong ân bội nghĩa cũng được, bảo cô qua cầu rút ván cũng xong, lúc bão táp
mưa sa, khi đường trơn buổi tối, cô và Từ Chí Hằng đã vịn vào nhau mà đi,
mưa đã tạnh, trời hửng lên, bắt buộc phải đường ai nấy bước.
Từ nay đến công ty làm việc, cô với Từ Chí Hằng chỉ là cấp trên cấp dưới,
bao nhiêu quá vãng từ đây vùi lấp. Lúc ban đầu ít nhiều cũng thấy ngượng
ngùng, cũng may Từ Chí Hằng là người rất phong độ, mối tư tình không
còn nữa, nhưng ưu ái về công việc đối với cô vẫn như xưa, không hề giảm
sút. Có điều phòng marketing ở tầng 6, phòng làm việc của giám đốc bán
hàng trên tầng 11, trừ những lúc họp hành hay đệ trình báo cáo, dịp gặp gỡ
của hai người đã dần thưa thớt.
Về phần Lục Lộ, từ sau buổi tối đụng phải việc với vợ Từ Chí Hằng, biết
được mối quan hệ giữa Tô Vận Cẩm và Từ Chí Hằng rồi, suốt mấy ngày
mặt ủ mày chau. Tô Vận Cẩm thực tình không quen mắt nổi với cái kiểu lo
bò trắng răng của cô nàng, một hôm trước giờ vào làm việc gọi cô vào
phòng làm việc.
“Dạo này có chuyện gì thế?”, Tô Vận Cẩm ngồi tại chỗ hỏi.
Ai ngờ cô lúng búng một hồi mới đáp: “Đến giờ em mới biết giữ kín một bí
mật to như thế, lại không thể nói ra với ai, đúng là một việc khó chịu biết
bao nhiêu”.
Tô Vận Cẩm dở khóc dở cười, “Chị lại cho là việc em lấy nhầm tới hai lượt
tài liệu chị yêu cầu mới là việc đáng để khó chịu hơn nhiều”.
Coi như đây là lời cảnh báo chính thức với cô nàng, không cần phải nhắc
đến việc yêu cầu cô tập trung chú ý vào công việc.
Sau Trung thu không lâu là đến dịp sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Tô
Vận Cẩm. Hôm nay sinh nhật, mẹ gọi điện cho cô, không có gì khác ngoài
những câu thở than con gái lớn đã không còn trẻ nít gì nữa, tình cảm thì lại