chưa thấy bờ bến nào gửi gắm, mà con gái gia đình nào đó ngay sát vách
nhà mẹ cô, cùng tuổi với cô, đã có đứa con trai đi học mẫu giáo rồi.
Mấy năm nay sức khỏe mẹ càng lúc càng không tốt, đủ thứ bệnh tật liên
mien, Tô Vận Cẩm bất kể việc gì đều gắng hết sức chiều theo ý mẹ, lần này
cũng vậy, thế nên cô trịnh trọng hứa hẹn trên điện thoại, gặp được đối tượng
nào tốt sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Lục Lộ cũng có lòng, dưới sự kêu gọi của
cô nàng, các đồng nghiệp trong phòng marketing chung nhau tặng Tô Vận
Cẩm một bó hoa hồng rất to. Chẳng có người phụ nữ nào lại từ chối hoa
hồng, hết giờ làm việc, Tô Vận Cẩm đặt bó hoa ở ghế lái phụ, hương hoa
thoang thoảng khắp trong xe, cảm thấy thêm một tuổi cũng chẳng phải việc
gì quá đáng sợ.
Mấy hôm nữa Mạc Úc Hoa đã hẹn tối nay sẽ đi ăn cùng, chúc mừng sinh
nhật cô, thế nên tan sở xong, Tô Vận Cẩm chạy xe về nhà thay quần áo. Đi
về đến nơi, cô lại nhìn thấy chiếc Volvo rất quen mắt ấy. Thực ra từ một
tuần trước, Tô Vận Cẩm đã nhín thấy chiếc xe này trong bãi đỗ xe dưới
hầm, lúc ấy cô ngạc nhiên vô cùng, nhìn kỹ biển số quả nhiên là chiếc xe tối
hôm đó bám theo cô, không có gì phải nghi ngờ, liền lập tức tìm nhân viên
bảo vệ phụ trách gar a, cô được cho biết là chủ nhân chiếc xe ấy cũng là
một người sống trong khu căn hộ này của họ. Tô Vận Cẩm cảm thấy có gì
đó không ôn, nhưng vẫn có thể giải thích rằng bởi vì người chủ xe cũng ở
trong chính khu nhà này, thế nên tối hôm đó mới tình cờ xảy ra việc hiểu
lầm mà cô ngỡi là người kia bám đuôi mình.
Lần này, lúc sắp đi qua cạnh sường chiếc xe, Tô Vận Cẩm đi chậm lại, hạ
cửa xe xuống, cô nghĩ bụng, may ra có thể nhìn thấy mặt mũi của người chủ
xe, nhưng trong xe rõ ràng là không có ai. Nhưng ở khu nhà này có quy
định, xe riêng không được dừng quá lâu ở khu vực không dành cho đỗ xe,
vị chủ nhân của chiếc Volvo này chắc là không đi đâu xa quá. Lòng hiếu kỳ
lạ lung khiến Tô Vận Cẩm đánh xe đến sát cạnh, im ắng chờ đợi, kết quả