HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 224

“Em nói đúng, thay đổi cũng tốt. Tô Vận Cẩm của ngày xưa là một cô ngốc.
Ai có thể tưởng tượng được là con người ngày xưa coi tự tôn và kiêu hãnh
quan trọng hơn tất thảy, giờ đây lại thông minh đến mức dụ dỗ được cả cấp
trên của mình, sự nghiệp thăng tiến vù vù không nói làm gì, đến phu nhân
chính hiệu của người ta tìm đến tận cửa, cũng có thể nhẹ tênh mà đuổi
thẳng cổ được”.

Một chiếc xe con đằng trước chạy vội tạt như bay qua, Tô Vận Cẩm cố sức
quặt vô lăng, hai người trong xe đột ngột bị xô nghiêng dữ dội.

Quả nhiên cô không hề đoán sai, buổi tối hôm ấy anh có mặt ở Tả Ngạn.

“Em nghĩ rằng việc này chẳng liên quan gì đến anh”. Cô cố kìm nén tâm
trạng của mình, không hề có ý định giải thích.

“Thực ra cũng không phải hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh, chí ít thì
anh cũng muốn biết, cái gọi là nguyên tắc và lòng kiêu hãnh của em có phải
là chỉ thích hợp với mỗi mình anh không?”, anh hớn hở nói.

Tô Vận Cẩm làm ra vẻ nghĩ ngợi, “Anh muốn nghĩ thế thực ra cũng không
phải là không được”.

Trình Tranh nhìn ra ngoài cửa xe, cười thành tiếng, bảo: “Hóa ra là thế, cảm
ơn em đã giải đáp một câu hỏi đã làm anh thắc mắc bao lâu”. Anh trông
thấy Tô Vận Cẩm cắn môi khong nói gì, liền thò tay bấm vào dàn âm thanh
của xe, “Nói chuyện cho vui thôi mà, việc gì phải làm không khí căng thẳng
thế”.

Tiếng nhạc chậm rãi thoắt đã dâng trào, bao bổng khắp cả xe, cũng khuất
lấp luôn cả tình cảnh sượng sùng vừa xong, một giọng ca nam dìu dặt hát
lên rằng:

Đem bầu trời của em vào trong đôi mắt anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.