Tô Vận Cẩm thì lại bảo: “Xin lỗi, một chút nữa còn có hai đồng nghiệp nữa
qua đây”.
Anh cũng chẳng coi làm sao, cười nói: “Không sao, hôm khác mời em ăn
cơm vậy”.
“Được thôi, hôm khác nhé”, Tô Vận Cẩm cũng thuận miệng đáp lời.
Trông thấy Trình Tranh ngồi vào một góc khác của căng tin, Lục Lộ giậm
chân, ảo não nói: “Chị Tô, sao không để anh ấy qua ngồi, chị quen anh ấy
đúng không, anh ấy là ai thế?”.
“Tôi sợ cô thấy sắc đẹp thì ham muốn nuốt chửng, chỉ lo ngắm người, đến
bữa trưa cũng chẳng nuốt nổi”.
“Thế thì có sao, cơm nước thì ngày nào chẳng ăn, trai đẹp có phải ngày nào
cũng có thể nhìn thấy được đâu. Chị vẫn chưa nói xem anh ấy là ai mà!”.
“Bạn học cấp III”, Tô Vận Cẩm đáp.
“Chị Tô! Chị có người bạn học cấp III tuyệt hảo như vậy sao không chiếm
làm của riêng? Nếu mà là em, thì em đã nghiến ngấu anh ta từ lâu rồi.”
“Vớ vẩn, anh ta có người yêu rồi đấy”, Tô Vận Cẩm ủ ê nói.
Lục Lộ chẳng chút đếm xỉa, “Người yêu thì đã làm sao, trai đẹp ai giành thì
hưởng chứ”.
Tô Vận Cẩm hồ hoặc liếc nhìn Trình Tranh, “Đã lâu giờ phô trương thế này
đâu nhỉ?”
Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun cổ chữ V, quần thụng dài màu đen.
Đây cũng là phong cách ăn mặc trước nay của anh, đơn giản nhưng lại cực
kỳ coi trọng chất liệu và mức độ thoải mái. Thứ đồ trang sức duy nhất là sợi
dây chuyền bằng bạc trên cổ, mặt dây giấu vào trong áo,, cũng không biết là