HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 267

“ Trình Tranh…. Cho em nước….” Trong cơn mơ cô vô thức nói ra lời này,
rồi mới dần dà tỉnh lại, ý thức khôi phục được một nửa thì cô bắt đầu cười
méo mó, mấp máy môi miệng khô nứt, trong lòng đau nhói từng cơn. Cô lại
hồ đồ rồi, đã không còn là những tháng ngày hai người đầu gối tay ấp khi
xưa, làm gì còn con người ở ngay bên cạnh thì thầm mang nước cho cô
nữa? Có điều câu nói ấy buột khỏi miệng cô tự nhiên quá đỗi, tự nhiên đến
mức cô vẫn ngỡ rằng mở mắt ra anh vẫn nằm ngay cạnh cô, chân kềnh càng
ngang ngước gác lên người cô.

Đúng lúc cô chống lấy chiếc đầu váng vất, nặng trịch định bò dậy đi tìm
nước, một cốc nước lạnh đã đặt ngay vào tay cô chẳng chút dịu dàng.

“ Em đúng là giống hệt Từ Hi Thái Hậu, vừa ngủ dậy là đã biết nô dịch
người ta ngay rồi.” Lời lẽ điên khùng thế này ngoài anh ra thì không thể
phát ra từ cái miệng nào khác.

Tô Vận Cẩm nhìn anh vài giây, ý thức tựa như những thước phim quay
chậm từ từ hiện về trong ký ức. Đúng rồi, trong bệnh viện, cô và dượng vừa
mới tiễn chân mẹ đi. Hộ lý đẩy mẹ đi rồi, cô còn ngồi ở đấy mãi, sau đó anh
tới, anh nói với cô: “ Khóc đi, Vận Cẩm”. Hoá ra cô đã nép vào lòng anh
mà khóc cho đến lúc không còn sức mà khóc như thế đấy, nỗi đau buồn mất
đi người thân yêu nhất lại một lần nữa cuộn dâng trong tim.

Người đứng ở bên cạnh giường ấy bị cô nhìn chăm chăm, bất giác cảm thấy
có phần không thoải mái, “ Đầu óc em bị thiêu rụi rồi, nhìn…. nhìn anh
làm… làm gì thế.”

Tô Vận Cẩm vô tâm cười nhạo cái lắp bắp bất chợt của anh, nhìn quanh bốn
phía căn phòng, “ Đây là đâu thế?”

“ Nhà anh,” anh đáp không thể tự nhiên hơn.

“ Nhà nào của anh cơ?”, Tô Vận Cẩm hơi nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.