HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 270

xuống họng, vẫn thấy không ổn, lại ăn thêm một miếng nữa, chắc chắn
không phải là tâm trạng của mình ảnh hưởng đến vị giác. Cô định nói gì đó,
nhưng cuối cùng lại chẳng cất thành lời, chỉ cầm đũa với sang một đĩa
chẳng biết là món gì nữa, nhai mấy lượt, rồi mau chóng tự chan cho mình
một bát canh. Vừa uống được một ngụm, lần này thì cô không thể chịu
được nữa, chỉ đành thở hắt một hơi, bỏ bát đũa xuống, nhìn Trình Tranh.
Anh lại chẳng có chút động tĩnh gì, chỉ tỏ ra dáng vẻ rất kỳ quái chăm chú
nhìn cô.

“ Trình Tranh, anh mò ở đâu ra tiệm ăn này đấy?”

“ Là quán ‘ Thục địa nhân gia’ mấy người Tứ Xuyên mở ở dưới nhà, cũng
được chứ hả?”, anh nhanh nhẹn đáp ngay, rõ ràng là đã có dự liệu từ trước
rằng cô sẽ hỏi câu này.

“ Anh đắc tội gì với ông chủ hay đầu bếp nhà người tay hay sao?”

“ Anh có bị dở hơi đâu. Làm sao, không ngon à?”

“ Khó ăn lắm.” Tô Vận Cẩm hiếm khi nói thẳng như thế này, cô nhìn Trình
Tranh cũng tự mình ăn một miếng, sau đó lầm bầm chửi thề một câu.

“ Em có thể hiểu anh chính là đầu bếp của ‘ Thục địa nhân gia’ này chứ?”,
Tô Vận Cẩm thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì.

Mặt mũi Trình Tranh lập tức đỏ bừng lên, lật đật bỏ đũa xuống, rồi giật lấy
bát trong tay cô, vội vàng bảo : “ Khó nuốt thì dẹp đi vậy, anh, anh xuống
nhà đi mua thứ khác”. Nói dứt lời liền chạy như bay vào phòng lấy chìa
khoá.

Tô Vận Cẩm nhìn theo bóng dáng tất tả của anh, nhỏ nhẹ nói một câu: “
Trình Tranh, tội gì anh phải thế?”.

Anh sững lại, “ Đây là việc của anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.