HOA SEN TRẮNG - Trang 152

148

kì câu nào, nhưng chúng toàn là giả. Chúng là giả bởi vì
chúng chỉ là việc đoán mò.

Thực tại phải được đương đầu, được bao quát, được

nếm trải. Người ta phải không tách rời khỏi nó để biết nó,
người ta phải làm tan biến bản thân người ta trong nó để biết
nó.


Câu hỏi thứ nhất: Tôi đã nghe rằng mọi chư phật
trong quá khứ, hiện tại và tương lai đều thuyết giảng
về cùng pháp và vô hạn sinh linh được cứu khỏi khổ.
Điều này không đúng sao?

Câu hỏi này bắt đầu với Tôi đã nghe, và từ chính lúc

bắt đầu nó là sai, bởi vì nó thậm chí không phải là câu hỏi
của bạn. Câu hỏi này cũng được vay mượn; nó dựa trên kinh
nghiệm của người khác. Nó chỉ là ý kiến mà bạn đã thu thập
từ đâu đó và bây giờ bạn đang làm ra câu hỏi từ nó. Nó
không có gốc rễ trong bạn. Nó giống như hoa nhựa bạn đã
mua ngoài chợ: nó sẽ không có hương nào, nó không sống.

Câu hỏi thực không thể nảy sinh từ ý kiến người khác

được. Bạn phải ở trong tâm trạng thiền để tìm ra câu hỏi
thực. Bạn phải học cách giao cảm với sự tồn tại.

Câu hỏi bắt đầu: Tôi đã nghe - nó đi sai từ chính lúc

bắt đầu - rằng mọi chư phật trong quá khứ, hiện tại và
tương lai
.... Bây giờ, với phật không có quá khứ, không hiện
tại, không tương lai. Phật tồn tại chỉ trong vĩnh hằng. Đó là
lí do tại sao ông ấy được gọi là phật: vì ông ấy đã siêu việt
lên trên thời gian.

Ở trong thời gian là đang ngủ. Thời gian là giấc ngủ

của chúng ta, thời gian là tâm trí chúng ta, thời gian là việc
mơ của chúng ta. Đi ra ngoài việc mơ, nghĩ, tâm trí, nghĩa là
đi ra ngoài thời gian. Thời gian không bao gồm hiện tại, nhớ
lấy; nó chỉ bao gồm quá khứ và tương lai. Bạn đã bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.