HOA SEN TRẮNG - Trang 264

260

bỏ với hiểu biết, thấy cái vô tích sự của tất cả nó, có an bình
vô cùng.

Bạn nói: "Tôi không đạt tới đâu cả."

Nỗ lực của tôi là đem bạn tới bây giờ, ở đây, và bạn

đang cố đạt tới đâu đó khác. Tôi không cố giúp bạn đạt tới
đâu đó - bạn đã ở khắp mọi chỗ ngoại trừ bây giờ và ở đây.
Chức năng của tôi là kéo bạn trở lại khoảnh khắc hiện tại, về
cái thực - dù khó thế nào đó là việc về nhà, dù bạn đã quen
thuộc với lang thang nhiều thế nào. Nhưng bạn phải được
mang về nhà, bởi vì chỉ thế thì mới có thể có phúc lạc, phúc
lành, tự do - điều Bồ đề đạt ma gọi là niết bàn: việc dừng
của bản ngã và việc sinh ra của linh hồn.

Bạn nói: "Tôi không đạt tới đâu cả, tôi không đạt tới

đâu cả. Tôi đã tới đây tràn đầy hi vọng và vui vẻ...."

Hi vọng đó là giả - mọi hi vọng đều giả. Hi vọng đơn

giản nghĩa là trì hoãn. Hi vọng nghĩa là hiện tại của bạn là
xấu và bạn muốn né tránh nó cho tương lai đẹp nào đó. Hi
vọng nghĩa là bạn không muốn thấy hiện tại, bạn muốn vẫn
còn bận với tương lai. Ngày mai là quan trọng cho bạn hơn
hôm nay và khoảnh khắc tiếp là quan trọng hơn khoảnh
khắc này. Hoặc bạn thoát vào quá khứ hoặc bạn thoát vào
tương lai - và thực tại chỉ bao gồm hiện tại.

Vâng, tôi có thể hiểu được: bạn phải đã tới tràn đầy hi

vọng. Nhưng đó là vấn đề của bạn - tôi có thể làm gì được
về nó? Bạn đã tới người sai rồi. Tôi không thể cho bạn
nhiều hi vọng được, bởi vì hi vọng là chất độc. Tôi muốn
lấy đi mọi khả năng của hi vọng khỏi bạn. Và nhớ lấy: khi
mọi khả năng hi vọng bị lấy đi khỏi bạn, khi toàn thể chất
độc được lấy ra khỏi hệ thống của bạn, bạn không cảm thấy
vô vọng. Bạn đơn giản cảm thấy từ cả hai hi vọng và vô
vọng - bởi vì vô vọng có thể tồn tại chỉ như cái bóng của hi
vọng; nó không thể tồn tại mà không có hi vọng được. Cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.