HOA SEN TRẮNG - Trang 327

323

anh ta đã muốn nói cái gì đó về thời tiết và mặt trời mọc và
hoa đẹp và chim chóc, nhưng anh ta kìm điều đó lại.

Một hôm một khách ở cùng với người này và ông

khách cũng thích đi cùng với Lão Tử - ông ta đã nghe nói
nhiều về người này. Cho nên cả hai đi cùng với Lão Tử.
Ông khách không nhận biết điều kiện là gì, và chủ của ông
ta đã không bảo ông ta; anh này hoàn toàn quên khuấy việc
nói với ông ta. Trong nhiều giờ họ đi trong vùng núi non
một cách yên lặng. Thế rồi mặt trời mọc, và ông khách nói,
"Mặt tròi mọc đẹp thế!"

Và Lão Tử dừng lại đó và nói với người hàng xóm,

"Xong rồi! Đừng đến cùng ta nữa. Đưa khách của ông đi
ngay lập tức - ông ta nói quá nhiều!"

Sau ba giờ bước đi, chỉ một câu: "Sáng đẹp thế! Mặt

trời mọc đẹp thế!" Và Lão Tử nói rằng ông ta nói quá nhiều
và điều đó là tuyệt đối không cần thiết: "Ta có mắt, ta có thể
thấy cái đẹp, ta có thể cảm thấy mặt trời mọc. Sao ông ta
phải nói điều đó? Ông ta nghĩ ta mù sao? Điều này là rất xúc
phạm!"

Và Lão Tử là đúng. Nhu cầu là gì? Bạn không thể đơn

giản cảm thấy hơi ấm của mặt trời mọc sao? Bạn phải nói
cái gì đó sao?

Cho dù bạn một mình, bạn liên tục nói với bản thân

bạn. Bạn không thể dừng được tâm trí huyên thuyên thường
xuyên này. Và nó phải được dừng lại, bằng không nó sẽ
không cho phép bạn thấy mọi thứ như chúng vậy.

Là đơn giản nghĩa là phi ngôn ngữ, là tràn đầy tính

nhạy cảm nhưng không có lời. Lời là không thích hợp để
diễn đạt chân lí; chỉ im lặng mới có thể chứa được nó. Là im
lặng là đơn giản và là im lặng là hồn nhiên. Là im lặng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.