HOA SÚNG ĐEN - Trang 115

Phòng tranh Kandy giốn như một nơi chứa đồ ngổn ngang. Những bức

tranh sơn dầu đủ mọi kích cỡ chất đống trong các góc phòng, khiến cho cửa
hàng có dáng vẻ của một bảo tàng đang trong quá trình di dời, và dĩ nhiên
sẽ khiến cho du khách hiểu biết ảo tưởng rằng có thể thương lượng một vụ
mua bán hời tại cái phòng tranh lộn xộn này.

Amadou Kandy là một tay láu cá.
Hai thanh tra đã ngồi xuống những chỗ có thể ngồi. Sylvio Bénavides

ngồi trên một bậc thang giữa hai thùng các tông còn Laurenç Sérénac thì
ngồi nửa mông trên mép chiếc thùng gỗ to bên trong là bản in lito của các
bức vẽ than.

“Ông Kandy, ông biết rõ Jérôme Morval…” Sérénac bắt đầu.
Amadou Kandy vẫn đứng.
“Đúng, Jérôme từng là một người chơi tranh không chuyên có trình độ.

Chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi cho anh ta lời khuyên. Đó là một người
có khiếu thẩm mỹ… Tôi đã mất một người bạn.”

“Còn là một khách hàng thân thiết nữa chứ.”
Chính Sérénac đã tấn công trước. Chắc do mông bị khó chịu khiến anh

trở nên hiếu chiến. Kandy vẫn giữ nguyên nụ cười kẻ cả.

“Nếu ông muốn… bệnh nghề nghiệp khiến ông nghĩ vậy phải không

thưa thanh tra.”

“Được, vậy xin phép cho tôi đi thẳng vào vấn đề chính. Jérôme Morval

đã giao cho ông nhiệm vụ tìm một bức hoa súng phải không?”

“Và ông làm rất tốt công việc của mình,” Kandy vừa nói vừa mỉm cười.

“Đúng, trong những lần tìm kiếm, Jérôme đã yêu cầu tôi tìm trên thị trường
những tác phẩm của Claude Monet.”

“Đặc biệt là những bức hoa súng?”
“Đúng… Chúng ta biết với nhau thôi nhé, việc đó không có hi vọng gì,

Jérôme biết rõ điều đó, nhưng anh ta thích những thử thách hơi điên cuồng
một chút.”

“Tại sao lại là ông?” Bénavides chen ngang.
Amadou Kandy quay đầu lại. Bây giờ ông ta mới nhận thấy mình đang

đứng ngay chính giữa hai viên thanh tra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.