HOA SÚNG ĐEN - Trang 116

“Thế là sao, tại sao lại là tôi ư?”
“Đúng, tại sao Morval lại giao việc đó cho ông mà không phải cho một

phòng tranh khác?”

“Tại sao lại không phải là tôi, thưa thanh tra? Anh nghĩ rằng tôi không

phải là chuyên gia thích hợp ư?”

Kandy giượng cười hờ hững và hai con ngươi ông ta giãn ra.
“Nếu vấn đề là làm việc trên những tác phẩm nghệ thuật trước thời Phục

hưng, thì tôi đồng ý, nhưng giao cho một người Sérégal việc tìm kiếm các
tác phẩm ấn tượng…”

“Hãy yên tâm, thưa thanh tra, Jérôme cũng đã giao cho tôi nhiệm vụ tìm

một chiếc sừng linh dương thần…”

Sérénac vừa cười vừa ngồi thẳng lưng lên.
“Ông rất láu cá, ông Kandy, các đồng nghiệp đã cảnh báo chúng tôi như

vậy. Nhưng chúng tôi đang vội… Vậy nên…”

“Tuy nhiên lúc nãy trông anh chẳng có vẻ gì đang vội cả…”
“Lúc nãy?”
“Lúc nãy. Cách đây một hai tiếng. Anh đã đi ngang qua phòng tranh,

nhưng tôi đã không muốn làm phiền anh, anh có vẻ tập trung vào những lời
giải thích của hướng dẫn viên.”

Bénavides bối rối. Sérénac im lặng.
“Ông thật láu cá, Kandy.”
“Giverny là một ngôi làng nhỏ,” ông chủ phòng tranh vừa nói vừa quay

nhìn về phía cửa, “chỉ có hai con phố.”

“Tôi đã nghe nói về điều đó…”
“Đúng thế, thanh tra, tôi nói thẳng nhé, không phải tôi chú ý đến anh, mà

là hướng dẫn viên của anh, cô giáo xinh đẹp của làng Giverny này. Tôi chỉ
vừa trông thấy anh và tôi tự nhủ rằng đại loại như ‘Tay này quả là trúng số’.
Anh biết đấy, tôi ước gì đã sinh con chỉ để có niềm vui đưa chúng đến
trường và được chạm mặt cô giáo Stéphanie Dupain mỗi sáng…”

“Như anh bạn Morval của ông…”
Kandy lùi lại một chút để cùng lúc nhìn thấy cả hai viên thanh tra đang

ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.