HOA SÚNG ĐEN - Trang 122

Laurentin cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
“Tôi về hưu rồi, bà Morval. Việc một cảnh sát trưởng về hưu không có gì

đáng nói xét về mặt tài chính, nhưng tôi hài lòng về điều đó. Tại sao bà
không gọi cho một thám tử tư?”

“Tôi đã nghĩ tới điều đó, thưa ông cảnh sát trưởng. Tất nhiên là thế.

Nhưng không một thám tử tư nào có kinh nghiệm như ông đối với những
vấn đề liên quan đến buôn lậu các tác phẩm nghệ thuật. Đó là một kỹ năng
quan trọng trong vụ này…”

Giọng của cảnh sát trưởng Laurentin có vẻ ngạc nhiên.
“Bà kỳ vọng gì ở tôi?”
“Sự tò mò của ông bắt đầu cuốn ông theo rồi đúng không, ông cảnh sát

trưởng? Thú thật với ông, tôi hi vọng là như vậy. Tôi sẽ mô tả lại bức tranh.
Ông sẽ đánh giá. Liệu ông có nghĩ rằng một thanh tra trẻ, thiếu kinh
nghiệm, đột nhiên lại đi yêu điên dại kẻ bị tình nghi hàng đầu, hay vợ của
kẻ đang bị tình nghi hàng đầu, thì phán đoán của anh ta sẽ bị tác động
nghiêm trọng không? Ông có nghĩ rằng viên thanh tra đó có thể theo đuổi
đến cùng cuộc điều tra của anh ta không? Thật khách quan không? Thật
sáng suốt không? Ông có nghĩ rằng chúng ta có thể tin anh ta sẽ tìm ra sự
thật?”

“Anh ta không chỉ có một mình. Anh ta có một cấp phó… một đội…”
“Tất cả đều chịu ảnh hưởng của anh ta, không ai chủ động khởi

xướng…”

Cảnh sát trưởng Laurentin ho ở đầu dây bên kia.
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là một cựu cảnh sát gần tám mươi tuổi. Mười năm

nay tôi đã không đặt chân đến đồn cảnh sát. Tôi vẫn không hiểu bà mong
đợi gì ở tôi…”

“Tôi sẽ kích thích trí tò mò của ông thêm nữa, vậy đi, ông cảnh sát

trưởng. Bởi vì ông vẫn đọc báo, tôi khuyên ông chuyển sang mục cáo phó.
Các trang địa phương. Điều đó sẽ khiến ông quan tâm, tôi chắc chắn với
ông đấy.”

Giọng cảnh sát trưởng Laurentin trở nên gần như mỉa mai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.