Điều đó không khó lắm. Ông thường ngủ gật trên cánh đồng, dưới chân
những bức họa của mình, chừng nào Fanette chưa đến đánh thức ông dậy.
Điều đó nghĩa là gì? Ai đã có thể viết như thế? Liệu ông có nên coi những
lời đe dọa này là nghiêm túc?
James quan sát thảm cây dương nơi chân trời cuối cánh đồng cỏ. Những
chữ cái dường như đã khắc vào trong đầu ông, giờ đây, như khắc lên vùng
da mềm trên trán ông: Cô ấy là của tôi, ở đây, bây giờ và mãi mãi. Một câu
hỏi khác nhức nhối trong đầu ông, kể từ giờ phút này, một câu hỏi ám ảnh,
nó khiến ông lo lắng hơn cả việc biết ai đã đưa ra lời đe dọa này. Tay ông
cứ run lên bần bật. Dường như ông không thể cầm nổi một cây cọ, một con
dao hay bất cứ thứ gì.
Cô ấy là của tôi, ở đây, bây giờ và mãi mãi… Như một chiếc đu quay
quái quỷ, mười hai từ quay mòng mòng trong đầu ông.
Lời đe dọa này dành cho ai?
Ông dò xét nhìn xung quanh như thể có một con quái vật sẻ nhảy ra từ
những bông lúa mì.
Mối nguy hiểm này đang lơ lửng trên đầu ai?
Fanette hay là ông?
❀ ❀ ❀
Cuối cùng tôi đã về tới nhà xay bột. Tôi có cảm tưởng như hai đầu gối sẽ
sụn xuống ngay mất. Cánh tay phải của tôi cũng vậy, vì phải tì quá lâu lên
cái gậy chết tiệt này. Neptune chạy lon ton bên chân tôi. Lần này thì nó chờ
tôi.
Con chó dũng cảm.
Tôi rút chìa khóa ra.
Tôi thoáng nghĩ tới Patricia Morval. Tôi tự hỏi làm thế nào cô ta có thể
dung nạp được tất cả những điều tôi vừa tiết lộ lúc nãy về vụ sát hại chồng
cô ta? Liệu cô ta có cưỡng lại được ý định báo cảnh sát không? Dù cho đã