HOA SÚNG ĐEN - Trang 136

Có quá nhiều nhà!
Đã được sống ở đó, ngay giữa làng, cách khu vườn của Monet một trăm

mét, dù là trong một ngôi nhà mục nát, liệu cô còn có thể mong gì hơn thế
nữa?

Mẹ cô bé đang đứng đợi ngay sau bệ bếp, chỉ là một tấm gỗ đặt trên

những viên gạch chồng lên nhau. Bà nở nụ cười mệt mỏi.

“Muộn rồi đấy Fanette. Con biết là mẹ không muốn thấy con lang thang

ở ngoài buổi tối mà. Nhất là vào lúc này với vụ giết người mới xảy ra cách
đây vài ngày, chừng nào mà kẻ giết người còn chưa bị tóm cổ…”

Mẹ luôn có cái vẻ buồn bã và mệt mỏi. Lúc nào mẹ cũng mặc chiếc áo

cánh màu xanh lam xấu xí trong lúc đang gọt rau củ, nấu những món xúp
ăn cả tuần, nói rằng mình chẳng giúp mẹ được nhiều việc, rằng ở tuổi mình
thì mình phải… Nếu mình cho mẹ xem bức tranh, có thể là…

“Con đã vẽ xong nó rồi, mẹ ạ.”
Fanette giơ bức tranh nhà xay bột Chennevières lên ngang kệ bếp.
“Để sau, đợi chút con. Tay mẹ bẩn mà. Để nó xuống chỗ thấp kia đi

con.”

Như mọi khi…
“Dù sao thì con cũng sẽ vẽ một bức khác. Một bức hoa súng! Ông James

đã nói với con là…”

“Ông James ấy là ai?”
“Ông họa sĩ người Mỹ mẹ ạ, con đã từng kể cho mẹ nghe…”
“Chưa…”
Vỏ cà rốt rơi đầy trong chiếc bát sành.
“Rồi mà mẹ!”
Rồi rồi rồi rồi. Con thề đấy! Mẹ lại cố tình rồi, mẹ, không thể khác được!
“Mẹ không muốn con giao du với người lạ, Fanette! Con có nghe thấy

mẹ nói không? Không phải vì mẹ nuôi con một mình mà con phải đi lang
thang bên ngoài. Và đừng có đứng đó như một đứa ngốc thế, cầm dao lên
đi. Phải nấu ăn một mình, mẹ chỉ còn có một tiếng thôi!”

“Cô giáo đã nói với chúng con về một cuộc thi mẹ ạ. Một cuộc thi vẽ

tranh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.