HOA SÚNG ĐEN - Trang 139

‘Con gái của mẹ, mẹ không muốn con phí phạm cuộc đời như mẹ. Mẹ

cũng vậy, khi bằng tuổi con, mẹ đã từng có niềm tin, vào tất cả những câu
chuyện này. Mẹ cũng từng có ước mơ. Mẹ cũng đã từng xinh đẹp và đàn
ông từng hứa hẹn với mẹ nhiều thứ.

Con hãy nhìn đi! Hãy nhìn hiện thực hôm nay!
Nhìn những lỗ thủng trên mái nhà, những bức tường ẩm mốc, sự ẩm ướt,

mùi hôi thối; con hãy nhớ đến cái lạnh trên những ô cửa kính mùa đông
năm nay; hãy nhìn tay mẹ, đôi bàn tay tội nghiệp của mẹ mà trước đây đã
từng thanh thoát, như những bàn tay tiên nữ, đã bao lần mẹ được nghe điều
đó, Fanette, khi mẹ ở tuổi con, rằng mẹ có những ngón tay thiên thần.

Đôi tay thiên thần phải đi cọ rửa nhà xí cho người khác!
Đừng để bị cuốn đi như mẹ, Fanette. Mẹ sẽ không để họ làm vậy. Đừng

tin ai ngoài mẹ, Fanette. Đừng tin vào bất cứ ai khác. Kể cả cái ông James
của con, kể cả cô giáo con, kể cả bất kỳ ai khác.’

Con muốn thế lắm chứ mẹ. Con muốn nghe lời mẹ chứ. Con muốn tin mẹ

lắm chứ.

Nhưng mẹ cần phải nói mọi chuyện với con đã, mẹ ơi. Tất cả. Kể cả

những chuyện mà người ta không bao giờ nói đến. Thậm chí kể cả những
chuyện mà người ta không có quyền nói!

Có đi có lại.
Fanette cầm một chiếc khăn rồi lau chùi kỹ lưỡng chiếc bảng con màu

xám, trên đó mẹ cô ghi danh sách các loại rau củ cần mua.

Cô đợi một lát để nó khô. Cô cầm viên phấn trắng. Cô biết mẹ đang quan

sát qua vai cô. Cô viết, bằng nét chữ mảnh và tròn. Nét chữ giống cô giáo.

Bố con là ai?
Rồi, bên dưới cô chỉ viết:
Ai?
Cô nghe thấy tiếng mẹ khóc sau lưng.
Tại sao ông ấy ra đi?
Tại sao chúng ta không đi cùng ông ấy?
Còn một ít khoảng trống dưới tấm bảng. Tiếng mẩu phấn trắng lạo xạo.
Ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.