HOA SÚNG ĐEN - Trang 150

“Được rồi, nếu tôi hiểu ý cậu, ta hãy tưởng tượng rằng có một điểm nghi

vấn. Cậu muốn bắt đầu từ đâu?”

“Tôi không biết nữa. Hơn nữa đôi khi tôi có cảm tưởng là người dân

Giverny đang giấu chúng ta điều gì đó. Nói thế nào nhỉ, một kiểu như luật
im lặng của ngôi làng trên đảo Corse.”

“Điều gì khiến cậu nghĩ tới điều đó? Thường thì đấy không phải kiểu tư

duy của cậu, là cảm giác ư?”

Vẻ lo lắng hiện ra trong đôi mắt của Sylvio.
“Đó là vì… tôi có thông tin khác liên quan đến cột thứ ba. Những đứa

trẻ. Tôi xin nói trước với sếp rằng khá là lạ kỳ đấy… Thậm chí hơn thế
nữa. Phải nói là khiến ta sững sờ mới đúng.”

❀ ❀ ❀

Sáng nay, tại Giverny, thời tiết thật tuyệt. Lần đầu tiên, tôi đã mở cửa sổ
phòng khách và quyết định dọn dẹp. Nắng trườn vào trong phòng tôi với vẻ
rón rén e dè như thể nó mới vào đây lần đầu vậy. Bởi vì nó chẳng tìm thấy
ở nhà tôi tí bụi nào để cho chúng nhảy múa, nó chỉ dừng lại trên mặt gỗ tủ
buýp phê, mặt bàn và mặt ghế để khiến chúng sáng lên.

Những bông hoa súng đen của tôi, trong thế giới của chúng, đang nấp

trong bóng râm. Tôi đố ai có thể trông thấy bức tranh từ bên ngoài, thậm
chí khi ngẩng đầu lên, kể cả qua cửa sổ mở ở tầng năm.

Tôi không biết phải làm gì. Tất cả mọi thứ trong phòng khách đều ngăn

nắp, chính vì thế mà tôi hơi lưỡng lự khi lục lọi khắp nơi, trên nóc tủ, dưới
đáy các ngăn kéo, hay xuống nhà để xe, đổ hết các thùng các tông bị mốc
ra, bỏ những túi rác bị cắt làm đôi và mở những chiếc két chưa từng được
mở trong nhiều năm qua. Thậm chí là trong nhiều thập kỷ. Tuy vậy tôi biết
mình tìm kiếm gì. Tôi biết chính xác cái khiến tôi quan tâm trừ phi tôi
không nhớ đã cất nó ở đâu, sau ngần ấy thời gian.

Tôi thấy quý vị đến, quý vị tự nhủ rằng cái bà già đó bị mất trí nhớ, bà

già đó. Nếu quý vị muốn… Đừng có kể cho tôi nghe là quý vị chưa từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.