HOA SÚNG ĐEN - Trang 152

Sylvio Bénavides đã cường điệu đến mức tối đa những lời cuối nhưng vô
ích, sếp của anh vẫn chẳng có vẻ gì coi điều đó là nghiêm túc. Sếp anh
đang pha thêm một tách cà phê vẻ thoải mái, cứ như thể vẫn đang đếm ủng
trong đầu. Viên cấp phó cầm tách trà đưa lên môi và nhăn mặt. Không
đường.

Sérénac quay lại.
“Tôi nghe đây Sylvio, làm cho tôi sững sờ đi nào…”
“Sếp biết tôi rồi đấy,” Bénavides giải thích, “tôi đã kiểm tra kỹ tất cả

những gì có thể liên quan đến cả Giverny lẫn câu chuyện về một đứa trẻ.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy nó trong hồ sơ lưu trữ của sở hiến binh…”

Anh ngồi bập bênh trong chiếc ghế bành mềm, đặt tách trà xuống nền

nhà rồi lục đống giấy tờ dưới chân. Anh đưa cho sếp biên bản của đội hiến
binh Pacy-sur-Eure: một tờ giấy ngả vàng với hơn chục dòng. Sérénac nuốt
nước bọt. Tách cà phê mẻ rung rung trên tay anh.

“Tôi xin tóm tắt lại cho sếp nghe. Tôi nghĩ là sếp sẽ không thích lắm đâu.

Đó là một tin vắn. Một đứa trẻ đã được tìm thấy bị đuối nước trên sông
Epte đoạn chảy qua Giverny. Chính tại nơi Jérôme Morval đã bị giết. Chết
cùng kiểu, cùng cách thức, như sếp đã nói, ngoại trừ cú đâm bằng dao: đứa
trẻ bị đập đá vào đầu rồi bị dìm đầu xuống sông.”

Laurenç Sérénac cảm thấy lượng adrenalin giảm đột ngột. Tiếng tách va

xuống mặt bàn.

“Lạy Chúa… đứa bé lúc đó bao nhiêu tuổi?”
“Thêm vài tháng nữa thì nó sẽ mười một tuổi.”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán viên thanh tra
“Chết tiệt…”
Bénavides dựa vào thành ghế như thể đang bị chết đuối trong chiếc ghế

bành tím.

“Chỉ có một điểm mấu chốt, thanh tra… Đó là sự việc này đã diễn ra

cách đây nhiều năm rồi…”

Anh yên lặng một lát, dò xét phản ứng của Sérénac rồi tiếp tục:
“Chính xác là vào năm 1937…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.