HOA SÚNG ĐEN - Trang 175

“Các bà nội trợ sẽ đánh giá rất cao bộ nồi nấu bếp, rất phong phú…

những đồ đồng… đồ sứ Rouen…”

“Stéphanie…”
Cô giáo đứng yên trước lò sưởi. Trước khi Sérénac kịp phản ứng, hai tay

cô đã bấu vào hai bên vạt áo khoác da của anh.

“Thanh tra, chúng ta nói rõ ràng nhé. Hãy nói chính xác nhé, chỉ một lần

thôi. Chồng tôi yêu tôi. Chồng tôi gắn bó với tôi. Chồng tôi không thể làm
hại bất cứ ai. Hãy tìm một thủ phạm khác đi!”

“Thế còn cô?”
Cô thả lỏng tay ra một chút, nhạc nhiên.
“Thế là thế nào? Liệu tôi có khả năng làm hại ai không, đó là điều anh

muốn hỏi tôi phải không?”

Đôi mắt tím biếc của cô thể hiện một sắc thái mà anh chưa từng thấy.

Sérénac lắp bắp, bối rối:

“Kh… Không. Sao lại có ý đó được. Tôi chỉ muốn nói: Còn cô? Cô yêu

anh ta chứ?”

“Thanh tra, anh trở nên tò mò rồi.”
Cô thả vạt áo anh ra rồi đi vào phòng ăn, phòng khách, phòng chứa thực

phẩm. Laurenç đi theo cách cô một quãng, không biết nên tỏ thái độ gì nữa.
Từ phòng thực phẩm có một cầu thang gỗ để lên tầng trên. Chiếc váy của
Stéphanie trượt trên gỗ như để làm chúng trở nên lấp lánh.

Ngay trước khi biến mất sau những bậc thang, cô giáo buông một từ.

Một từ duy nhất:

“Cuối cùng!”

❀ ❀ ❀

Sylvio Bénavides đứng trước quảng trường nhà thờ Rouen. Đã lâu anh
không trở lại Rouen, gần một năm rồi. Với cuốn sách hướng dẫn trên tay,
anh tự hỏi liệu người ta có tưởng rằng anh là du khách hay không. Anh
không quan tâm. Anh có hẹn với người quản lý bảo tàng Mỹ thuật, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.