HOA SÚNG ĐEN - Trang 179

Guillotin đã đi xa, ông ta bước trên cầu thang như con chuột nhắt xám.

Sylvio có cảm tưởng như với mỗi bước đi ông ta sẽ giẫm lên chiếc áo
khoác quá dài của mình và ngã chúi xuống cầu thang.

“Nào, anh đến đây chứ? Chuyện vụ giết người này là sao?”
Bénavides bước theo sau chiếc áo khoác màu xám.
“Một tay khá giàu. Một bác sĩ nhãn khoa của Giverny. Anh ta cũng là

một nhà sưu tầm tranh. Anh ta đặc biệt quan tâm tới Monet và những bức
tranh hoa súng. Đó cũng có thể là động cơ gây án.”

“Vậy thì sao?”
“Vậy thì tôi chỉ muốn biết thêm thôi.”
“Và các anh không có ai có trình độ về lĩnh vực này trong đồn cảnh sát

sao?”

“Có chứ… Thanh tra điều phối vụ điều tra đã được đào tạo tại trường

cảnh sát nghệ thuật, nhưng…”

Guillotin lắng nghe như thể anh vừa truyền bá một thứ tà giáo kinh

khủng nhất.

“Nhưng?”
“Nhưng tôi muốn tự tìm ra ý tưởng riêng…”
Khó để nhận ra Guillotin đang thở dài hay thở phào khi đi đến chiếu

nghỉ.

“Nếu anh nói vậy… Anh muốn biết điều gì?”
“Ta có thể bắt đầu với những bức hoa súng, nếu ông muốn. Tôi muốn

biết Monet đã vẽ bao nhiêu bức hoa súng? Hai mươi? Ba mươi? Năm
mươi?”

“Năm mươi ư?!”
Achille Guillotin vừa buông tiếng kêu vẻ kinh tởm vừa cười cay độc,

một âm thanh mà chỉ có những con linh cẩu mới có khả năng phát ra. Nếu
ông ta có chiếc thước kẻ bằng sắt trong tay thì nó sẽ được dùng để trừng
phạt những ngón tay của viên thanh tra ngu dốt kia. Tất cả các bức chân
dung trong căn phòng Phục hưng dường như đang quay cả về phía Sylvio
để phủ lên anh nỗi xấu hổ cực độ. Sylvio miễn cưỡng cúi mặt xuống trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.