HOA SÚNG ĐEN - Trang 183

Sylvio không có thời gian để định thần lại, viên quản lý đã trèo lên tầng

tiếp theo và đến các căn phòng trưng bày tranh ấn tượng.

Pissarro, Sisley, Renoir, Caillebotte… Và đương nhiên là cả Monet. Con

phố Sain-Denis nổi tiếng dưới cơn mưa cờ ba màu, nhà thờ Rouen khi trời
xám xịt. Bénavides lúng túng:

“Và… trên thị trường vẫn còn những bức tranh hoa súng đúng không?”
“‘Trên thị trường’ nghĩa là sao?”
“Trong tự nhiên,” thanh tra nói rõ hơn với giọng e ngại.
“‘Trong tự nhiên’? Điều đó có ý gì? Anh không thể nói rõ hơn sao thanh

tra? Anh tự hỏi liệu có một bức tranh của Monet đang tồn tại ở đâu đó, có
phải ý anh là vậy? Bị lãng quên? Trong một nhà kho ở Giverny hay trong
một căn hầm. Anh tự nhủ rằng người ta chắc chắn sẽ giết người khi khám
phá ra một điều như thế, vì một gia tài như thế. Vậy thì, thanh tra, hãy nghe
rõ điều tôi sẽ nói với anh…”

❀ ❀ ❀

Bậc cầu thang phòng chứa thực phẩm trong nhà Claude Monet kêu cọt kẹt
dưới mỗi bước chân của thanh tra Laurenç Sérénac.

Anh cố thoát khỏi những ý nghĩ quẩn quanh, giọng nói bên trong kiểu

như của một thiên thần hộ mệnh thì thầm vào bản năng cảnh sát rằng anh
đang trèo từng bước lên những bậc thang của cái bẫy khổng lồ, rằng cái cầu
thang này dẫn tới những phòng ngủ của Monet, rằng anh chẳng có gì để
làm ở đó, khi đi theo cô gái này, rằng anh sẽ không kiểm soát được gì nữa.
Từ sâu thẳm lòng mình, không khó khăn gì để khiến cho thiên thần lý trí
trong lòng anh im lặng. Anh chỉ cần nghĩ lại khoảnh khắc vừa qua, nghĩ tới
nụ cười của Stéphanie như bay lên, đôi chân bị nhốt trong chiếc váy vũ nữ,
nhưng lại nhảy lên trên tầng như hai con vật đang chơi đùa, khêu gợi sự tò
mò.

Khi Laurenç tới nơi, Stéphanie đang đứng giữa khung cửa, trên hành

lang, giữa phòng ngủ và phòng tắm. Thẳng người như một hướng dẫn viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.