HOA SÚNG ĐEN - Trang 194

“Nhưng Monet chưa từng bị điên… Ông không vẽ ra những xác chết.”
Bộ mặt ẩn giấu của Achille Guillotin như bị lột ra. Mấy sợi tóc ít ỏi dựng

đứng trên chiếc sọ tròn như thể những chiếc sừng quỷ quái bị teo lại.

Kẻ điên thứ mười một?
“Đến đây mà xem, thanh tra.”
Guillotin đi nhanh xuống cầu thang, hai tầng, lao về phía cửa hàng lưu

niệm của bảo tàng, cầm một cuốn sách to và dùng răng xé phần bọc ni lông.

Ông ta giở sách như thể biết nó rất rõ.
“Monet đã không vẽ cái chết! Monet đã không vẽ xác chết, chỉ vẽ phong

cảnh thiên nhiên! A, a… Hãy nhìn đi thanh tra. Hãy nhìn đi!”

Bénavides không thể kìm được việc lùi lại.
Một xác chết. Kín nguyên một trang.
Bức tranh thể hiện chân dung một phụ nữ. Mắt nhắm nghiền. Như được

bao phủ bởi một tấm khăn liệm bằng băng, bởi hằng hà sa số những nhát cọ
lạnh lẽo, như là tù nhân của một chiếc mạng nhện trứng nuốt chửng khuôn
mặt nhợt nhạt của người mẫu.

Cái chết…
“Tôi xin giới thiệu với anh Camille Monet, giọng lạnh băng của

Guillotin giải thích. Người vợ đầu tiên của ông. Người mẫu đẹp nhất. Cô
gái che ô giữa cánh đồng hoa mỹ nhân, người bạn đồng hành rạng rỡ của
những ngày Chủ nhật tại vùng quê. Chết năm ba mươi hai tuổi! Monet đã
vẽ bức tranh tồi tệ này ngay bên cạnh giường vợ ông; suốt cuộc đời mình
ông đã luôn khát khao khôn cưỡng là thể hiện được trên tranh vẽ những sắc
màu của sự sống đang từ giã, ông đã đối xử với tình yêu của ông vào lúc
hấp hối như một đối tượng nghiên cứu tầm thường. Như Géricault và niềm
say mê với những cơ thể bị phanh ra. Như thể họa sĩ đã chiếm hữu được
người tình tuyệt vọng. Monet, trước cái xác còn ấm của người vợ, đã kể lại
rằng ông là nạn nhân của một kiểu hội họa tự động, giống như bị thôi miên.
Anh nghĩ sao về điều đó thanh tra?”

Sylvio Bénavides chưa từng trải qua một cảm xúc như vậy trước một bức

tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.