HOA SÚNG ĐEN - Trang 211

Tim cô bé đột nhiên ngừng đập.
Phía sau con chó béc giê Đức, lúa mì rạp xuống, một chiều khoảng một

mét còn chiều kia hai mét, đủ cho một cơ thể đang nằm.

Một quan tài bằng rơm. Đó là hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu mình.
James ở đó. Ông không ngủ.
Ông chết rồi! Một vết chém hở đầy máu ngay giữa ngực và cổ họng.

Fanette quỳ sụp xuống. Mật đắng ngắt trào ngược lên họng cô bé. Cô vụng
về dùng vạt áo sơ mi chùi đi.

James chết rồi. Ai đó đã giết ông!
Lũ ruồi bay vo ve trên vết thương hở. Chúng tạo ra thứ tiếng ồn khủng

khiếp. Fanette muốn gào lên nhưng cô bé không thể. Dịch mật chua loét
khiến cổ họng cô bỏng rát, cô bé nôn ra thứ dịch nhớt dính đầy trên cả quần
lẫn giày. Cô bé không có đủ dũng khí để lau đi. Không còn chút dũng khí
nào. Hai tay vặn xoắn vào nhau. Một đàn ruồi đang bu quanh chân ông.
Ông cần được giúp đỡ. Cô bé đứng dậy, chạy như điên. Lúa mì quật vào
mắt cá và đầu gối cô. Bụng cô quặn thắt lại. Fanette ho, khạc nhổ, một
dòng bọt mép sùi lên má, cô bé vẫn chạy, lấy mu bàn tay chùi đi. Cô bé
chạy qua sông, nhà xay bột, cây cầu, đường Roy, không ngừng nghỉ. Một
chiếc ô tô phanh gấp ngay trước mặt cô bé.

Đồ ngu!
Fanette chạy qua đường, cô bé đang ở trong làng.
“Mẹ ơi!”
Cô bé chạy lên phố Château-d’Eau. Giờ thì cô bé gào lên:
“Mẹ ơi!”
Fanette đẩy mạnh khiến cánh cửa đập vào giá treo áo trên tường. Cô bé

vào nhà. Mẹ cô đang đứng trong bếp, sau kệ bếp như mọi khi. Áo cánh màu
xanh lam. Tóc buộc ra đằng sau. Bà đánh rơi mọi thứ, cả con dao lẫn rau,
không kịp suy nghĩ.

“Con gái bé bỏng của mẹ, con gái bé bỏng của mẹ…”
Mẹ cô không hiểu. Bà dang tay ra và theo bản năng chìa tay về phía con

gái. Fanette chỉ nắm một tay mẹ.

Kéo bà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.